Câu truyện bắt đầu vào 1 tuần sau tết cách đây mấy năm, lúc đó ba mẹ mình vừa mới đi ngoại về.
– Máy này chụp hình đẹp quá ha mợ bảy ( mẹ mình ), nhìn nè, con bé này ăn ảnh ghê luôn. – tiếng bà hàng xóm lanh lảnh.
Mẹ tui trả lời:
– Ờ, máy xịn mà, mà không ngờ con bé này càng lớn càng ra dáng ghê, đẹp hơn hẳn mẹ nó ngày xưa.
Haizz, bực mình ghê, ngày nào cũng vậy, mỗi lần tui đang chơi game là mấy bà hàng xóm lại qua tám dóc với mẹ, tụm ba tụm bảy nói cười inh ỏi, chả tập chung chơi được, đang mưu đồ chiến lược, bài binh bố trận mà cứ ồn ào thế kia thì làm sao tập trung nỗi, bỗng mẹ tui lên tiếng.
– Phooong !
– Dạaaaa…
– Tới đây mẹ biểu.
Ôi trời nãn ghê, đành rời xa vợ yêu dấu ( cái laptop ) lê cái xác bước tới cái chợ chòm hỏm kia coi có chuyện gì.
– Cái máy ảnh sắp hết pin rồi nè con, đi sạc pin đi con.
Cầm cái máy ảnh, tui bước lên lầu, vừa đi vừa xem thử coi có cái gì mà mấy bà kia khen ghê vậy. Thì chỉ có mấy tấm hình ba mẹ chụp bên ngoại hồi tết thôi, hình ba tui với kết bia, hình thằng em chạy ngoài vườn, hình nhà ngoại và hình … ơ ơ tụi như khựng lại, mất vài tiếng à nhầm vài giây để há hóc mồm, sau đó mới bình tâm lại, từ từ xem kĩ tấm hình, trong hình có 3 người, một người tui biết, bà chị 2 con của cậu 2 vừa mập vừa xấu đứng bên phải. 1 con nhỏ lạ hoắc nhìn cũng xấu hoắc luôn đứng bên trái và trọng tâm của tấm hình là người con gái khoảng 15 – 16 tuổi, đôi môi son đỏ thắm, dáng người thon thả nhỏ nhắn, mái tóc thắt 2 bính và kèm theo khuyến mãi đăc biệt, một nụ cười vô cùng dể thương và đôi mắt thơ ngây ngất ngây con gà tây.
Tui chú ý nhất là đôi mắt với cặp lông mày công vút ấy, nó trong sáng và hồn nhiên một cách thánh thiện. Nói 1 chút về quê ngoại và dòng họ bên ngoại tui, quê ngoại tui khá xa, bên ngoại thì có 6 người, mẹ tui thứ tư, bên ngoại thì tui chỉ biết có nhà cậu mợ 2, dì út, mợ 5 ( biết mỗi mợ 5 thôi, cậu 5 với mấy đứa em họ thì chịu ) với ông bà ngoại còn mấy người khác thì tui bó tay, hồi nhỏ đi ngoại chơi được mấy lần nhưng tới lớp 5 thì không đi được nữa, thôi lan man vậy đủ rồi xin tiếp tục câu chuyện.
Trong máy còn rất nhiều tấm hình khác nữa của em ý, tui ngắm nghía cả nửa tiếng đồng hồ rồi copy vào máy tính, trong bụng đang thơ thẩn suy nghĩ “chả biết nàng là con gái nhà ai mà làm bần tăng phải động lòng phàm tục vậy, haizz… amen.. xin chúa rủ lòng tha thứ cho ý đồ đen tối sắp tới của con, con phải có nàng bằng mọi giá”
Định bụng hè này sẽ lên ngoại chơi rồi hehehehe… nhưng tiếc thật, năm đó tui thi đại học, thi xong rồi cũng quên luôn chuyện đó.
Nhưng trên đời có ai đoán được chữ ngờ…
8 tháng sau, khi tui đã đậu đại học, trường cách nhà cũng không xa lắm, chỉ khoảng 7 km nên có thể ở nhà mà không cần ra nhà trọ.
Và đó cũng là lúc bà chị hổ trắng gầm gừ ( bả tuổi con hổ ) của tui lấy chồng, lấy ai không lấy, lấy ngay con heo mập ú, nhưng kệ, ổng cũng đẹp trai và khá biết chiều em vợ, gia thế cũng không phải nhỏ, he he. Đám cưới chị tui có thể nói là khá lớn ở 1 thị trấn nhỏ này, nhà tui có 3 tầng, tính luôn cái sân thượng và cái sân trước cũng kê gần được 20 bàn.
Vào lúc 2:47 chiều vào cái ngày mà tui không thể nào quên được, cái ngày đó là ngày bất đầu 1 chương mới trong cuộc đời tui…
….
Kéttttt..
Tiếng xe hơi thắng lại, tui vẫn đang chiến cái trò dàn trận cũ rích mà tui chơi từ hồi cấp 2 tới giờ, chả thèm nhìn ra ngoài vì âm thanh đó bây giờ khá quen thuộc, rồi bổng có 3 người đi vào tui ngó ra.
– Mẹ con ở đâu vậy ?
Tiếng mợ 2 làm tui giật mình, ngước lên nhìn. Tui trả lời bằng giọng hơi ấp úng vì bất ngờ.
– Dạ mẹ con ở đằng sau đó mợ.
Mợ 2 bước nhanh vào trong, đi theo sao là 2 con tiểu yêu 1 mập 1 ốm mà tui phải gọi bằng chị, đứa lớn thì bằng tuổi tui ( bà chị 2 vừa mập vừa lùn ) đang vừa đi vừa cầm điện thoại bấm liên tục, đứa nhỏ thì mới học lớp 5, nhìn tui mà không thèm chào lấy 1 tiếng, ừ mà cũng phải tui có bao giờ chào tui nó đâu. Và còn 1 người nữa, với dáng người mệt mỏi tay xách 2 cái vali to đùng, gương mặt xanh xao nhợt nhạt nhưng trên má vẫn có chút ửng hồng, hàng mi cong vút, đôi mắt to 2 mí mơ màng đen nhánh, bỗng làn môi đỏ thắm kia mĩm cười khi nhìn thấy ánh mắt mất hồn của tui đang nhìn nàng, một nụ cười xã giao chào hỏi thôi mà sao nó xinh thế kia nhỉ, tui cũng cười đáp trả và khi chớp mắt nhìn màn hình laptop.
Em ấy bước ra đằng sau theo mợ 2, còn tui thì hồn vẫn chưa nhập vào xác kịp nên cứ ngồi thừ ra được 1 lát rồi lại chăm chú vào màn hình, khi nhìn vào thế trận trong game thì eo ơi sắp thua mất rồi, đúng là hồng nhan họa thủy, mất nước như chơi ấy, đang cố gở lại, trò này mình chơi cả ngàn lần rồi, lever đã đạt đến mức bá đạo nên chuyện xoay chuyển thời thế cũng rất đơn giản, đang gở lại thì tiếng mẹ tui từ đằng sau vọng ra.
– Bé Hương, con ra đằng trước nằm võng nghĩ đi.
– Nhìn con bé tôi nghiệp ghê, có đi xa như gì bao giờ đâu. Say xe ói quá trời luôn. – Tiếng mợ 2 vang lên.
– Dạ con mệt 1 chút thôi mà.
Đó là lần đầu tiên tui nghe 1 giọng nói mà cho tới bây giờ khi nghe thấy nó là tui lập tức nhận ra dù nó có lẫn trong cả biển người đi chăng nữa, nó có chút gì đó con nít, giọng cao cao, trong trẻo nghe không lẫn vào đâu được.
Hương từ từ bước ra, ngồi vào võng rồi ngã người lên võng ra vẻ mệt mỗi lắm, cái võng nằm đối diện chổ tui ngồi, tui đang chăm chú ngắm thì phát hiện ánh mắt ấy đang nhìn về phía mình, tui lúng túng nhìn xuống màn hình ra vẻ không quan tâm, chốc chốc lại lén nhìn lên, khi Hương nhắm mắt nằm nghỉ tui mới dám nhìn 1 cách đường hoàng và kĩ lưỡng, phải công nhận là nàng đẹp thật, dáng người thon thả, ngực tuy không to nhưng không hề nhỏ nhé, vòng eo thon gọn, 2 chân không dài nhưng cũng thon thon, vòng 3 quay về phía không nhìn thấy được nên mình lúc đó cũng chưa biết thế nào, dáng ngủ cũng là lạ, cái tay cứ nhịp đều đều như mình đang tự ru mình ngủ vậy. Nói thật nhé đây là lần đầu tiên mình cảm thấy không có chút cảm giác gì với vợ (laptop) mình, mà lại đi ngoại tình qua ánh mắt và tư tưởng tới người con gái mới gặp cách đây và phút.
Chán không thèm chơi nữa, tui định tắt cái laptop và cất đi thì mợ 2 ra và bảo bật hình đẹp cho mấy đứa chị kia coi, tui mở cả kho hình gần 1 gb cho bọn con gái xúm lại coi, hình phong cảnh, hình người mẫu, hình vui … Cả bé Hương cũng tới coi, tui bấm 1 hồi mỗi tay quá ngước lên nhìn thì Hương đã đi đâu mất còn 2 bà chị kia thì cứ đòi xem miết.
Xem 1 lát rồi cũng chán, 2 bà chị kia lại kéo nhau lên lầu, còn Hương đi đâu rồi nhỉ, tui chả biết, định đi kiếm thử nhưng rồi nghĩ lại hem lẽ mình dại gái thế, người ta đã vào nhà mình rồi thì còn chay đi đâu được mà phải kiếm, định bụng làm tiếp ván nữa vì nãy giờ chơi được có mấy tiếng nhưng khi nhìn vào màn hình thì chả còn chút cảm hứng, đầu óc cứ nghĩ về cái gì đâu không biết. Đúng là anh hùng xưa nay chưa bao giờ vượt ải mỹ nhân, tui cất vôi cái lap, chạy ra đằng sau qua bên hiên nhà, chỗ bàn pha chế lấy nước uống… À quên, nói 1 chút về ngôi nhà của tui nhé, thật ra đó là cái quán café, chia làm 2 bên, 1 bên là nhà ở, 1 bên làm quán nước, khu vực quán café gồm 3 phần, dưới sân trước khá rộng để kê mấy cái bàn ghế và sân để xe, tầng 1 khá nhỏ có 1 số góc khuất để kê 2 cái bàn, cho mấy cặp tình tha hồ mà hú hí, tầng sân thương được thiết kế công phu, rất đẹp lại rộng rãi, có mái che, từ sân thượng có thể nhìn thấy toàn cảnh khu công nghiệp mới mở đằng sau và khu chợ đằng trước, quán café lại nằm ngay ngã ba và đối diện chợ nên cực kì đông khách.
Tui múc ly nước đá và nhìn ra đằng trước, à thì ra Hương ở đây đang ngồi tám với mẹ mình, định bụng tới gần coi thử xem họ đang nói gì nhưng rồi nghĩ lại, mình đàn ông con trai mà lại đi nghe mấy chuyện đàn bà con gái thì cũng không ổn lắm, thôi nhìn 1 chút cho đở nghiền rồi đi vậy. Bổng dưng có tiếng gọi ngoài cửa.
– Phong ơi, thằng khỉ gió mày có nhà không? – Tiếng thằng Đạt, bạn thân từ hồi ở chuồng tắm mưa, nhà nó cách nhà mình 2 căn.
Đệt con mẹ nó, thằng mất dạy, tới giờ nào không tới lại tới ngay lúc ngắm gái mới ghê, chợt nhớ lại có hẹn với nó đi ra chợ sắm đồ để mai mốt ăn đám cưới.
– Thằng mặt l…
Chợt nhớ lại đang đứng gần 2 phụ nữ kia mà lại thốt ra 1 câu quăng tục thì mất tư cách hết, hên chưa kịp thốt ra.
Tui chạy ra ngoài vừa thấy nó, đang ngồi trên xe, thấy mặt tui nó định xuống xe đi vào nhà, tui ngăn lại, thằng này mà gặp con bé ấy chắc khỏi đi chợ rồi trồng cây ở nhà tui luôn mất.
– Đi luôn đi mày, tao đang gấp.
– Ờ, mày có chuyện gì gấp lắm hay sao mà chả thèm thay lấy cái quần dài thế ?
– Kệ tao, cũng đéo có chuyện gì đâu, mẹ tao bả đang bốc hỏa nên tao phải chuồng lẹ.
Nghe tới đó thằng mặt lìn tím mặt, rồ ga phóng thẳng, mẹ tui bình thường khá là nhu mì nhưng mỗi khi bực mình thì ngồi nghe chửi cở 4 5 tiếng mới xong nên nó ngán lắm, chả dám vào nhà.
Chuyện đi mua đồ không có gì đáng nói, chiều mua sắm được vài món 2 thằng ghé vô nhà mấy thằng khác rủ chiều đi đá banh ở sau nhà tui, rồi tui với nó phóng xe về, nó về nhà thay bộ đồ rồi lát nữa sang bãi cát sau nhà tui đá banh.
Tui cầm bọc đồ quăng xuống cái ghế, đang mặc quần ngắn áo thun nên cũng khỏi cần thay, đi ra sau nhà mé bên hiên tui thấy Hương đang ngồi trên lan can, lưng dựa vào cột, mắt nhìn xa xa vào bãi cát, những tia nắng và nhạt của buổi xế chiều chiếu xuyên qua làn tóc rối, sống mũi cao cao, làn mi cong, đôi má ửng hồng, bất chợt đôi mắt ấy chuyển hướng nhìn về phía tui, tui hơi bất ngơ nhưng cũng kịp nở 1 nụ cười thân thiện, Hương cũng cười ánh mắt như đang muốn nói 1 điều gì đó, có phải chăng em đang nói “anh chưa kéo khóa quần kìa “, he he nói chơi cho vui thôi, lúc đó mình cũng không nói gì định bụng sẽ qua bắt chuyện với em ý nhưng vừa đúng lúc đó.
…
– Phong mày đi lấy trái banh ra coi !
Tui tức muốn điên lên, thằng chó sao nó cứ phá mình hoài vậy ta, định chửi “ Thằng mặt lìn mày đi mà tự lấy “ nhưng đành để lần sau vậy, mình đang đóng vai lịch sự.
– Đợi tao chút thằng quỷ.
Tui quay vào nhà lấy trái banh rồi chạy ra sân cát và không quên nhìn em rồi cười chào hỏi 1 cái, mấy bạn đừng xem thường cái nụ cười chào hỏi ấy, nhiều khi nó còn uy lực hơn cả việc bạn chạy lại chào 1 cái tôn trọng.
Tui với nó dợt dợt vài đường chờ bọn kia tới thì bỗng nhiên đang chơi 1 lát nó khựng lại, hai mắt nhìn vào bên hiên nhà tui, nó hỏi.
– Ê Phong, ai mà nhìn xinh quá vậy mậy ?
Tui cũng quay vào và thấy Hương vẫn đang ngồi đó và nhìn ra ngoài này, khoảng cách không xa lắm, thằng này bắt sóng nhanh dữ.
– Chắc bà con họ hàng bên ngoại tao xuống ăn đám cưới đó.
– Thiệt hông ba, giới thiệu cho tao đi.
– Tao còn chưa quen nữa mà sao giới thiệu cho mày được.
– Mày xạo quá, mày đào hoa nhất trường mà gái đẹp ngay trong nhà mà chưa làm quen được thì làm sao tao tin nổi.
– Thiệt đó ông nội, ông tưởng con là thần cưa gái chắc, tao cũng nhát gái lắm chứ bộ.
Nó đấm vào vai tui 1 cái:
– Nhát con cặc tao nè. Đừng có mà lừa tao.
– Hehe tao chưa làm quen thôi mà, để tối tao làm quen rồi giới thiệu cho.
– Nói vậy còn nghe được, để tối tao qua uống nước.
Đang nói chuyện thì đội tuyển quốc gia cũng đã tới, chia làm 2 đội, hôm đó là hôm có nhiều thằng bị chấn thương nhất, đang chạy mà tự nhiên gặp 1 thằng đứng như trời trồng, tránh không kịp tông vào thế là 2 em ra sân, con trai thằng nào cũng như thằng nào đá banh mà đéo nhìn banh lo nhìn bưởi không vậy à.
Tui lâu lâu cũng ngó ngó 1 chút, thấy em cũng đang nhìn ra ngoài này, mà không biết nhìn ai nhỉ ? Thầm nghĩ trong bụng “Chắc mình chứ còn ai nữa ( cái này gọi là thẫm du tinh thần đó mấy bạn )”
Tàn cuộc, thằng nào thằng nấy mệt rã rời, rồi bọn nó xúm lại mình, hỏi chí chóe, nản ơi là nản, cứ như mình là quản lí của ngôi sao nổi tiếng không bằng, thằng nào cũng quyết định:”Tối nay tao sang nhà mày uống nước.”
Tối nay phải kêu mẹ làm cái menu mới mới được, bao gồm các món “Anh mời em đi chơi 1 bữa được không 100k/1ly…., Em tên gì vậy …..150k/1ly, đặt biệt món “ Mình làm quen nhé 300k/ly “ rồi cho Hương đi phục vụ, chắc tối nay lời lắm.
Rồi cũng tới bữa cơm, Hương ngồi đối diện mình, lần đầu tiên mình ăn cơm chậm nhất nhà, ăn cơm mà có nhìn chén với đồ ăn đâu, rồi mẹ mình nói,
– Phong, tối nay con ngủ dưới nhà nha, để bé Hương với mấy chị ngủ phòng con.
Chết cha, phòng mình cả đống JAV, tạp chí xxx… lần này tiêu rồi. Đùa 1 tý chứ giờ mấy thứ đó lên mạng là có hết, như đọc truyện sex thì có sẵn truyensex.tv rồi, chứ nghe đâu hồi xưa truyện sex toàn viết rồi trao tay nhau thôi. Mà phòng mình thì đúng của 1 thằng đàn ông chính chính hiệu, phòng mình hoàn toàn không có gì ngoài cái nệm với cái máy quạt, đồ đạc sách vở mình để trên bàn học ở phòng khách, quần áo ở phòng phơi đồ, cuộc sống mình vô cùng đơn giản và đến bây giờ mình vẫn thế.
Định bụng nói, con sợ ma lắm con muốn ngủ với mấy chị cơ nhưng các bạn biết rồi đấy nếu không muốn ngủ ngoài đường thì tốt nhất là:
– Dạaaaaaaaaaaaa.
Ăn cơm xong rồi thì Hương với 2 bà chị lớn chị nhỏ lên phòng mình dọn dẹp, mình thì ngồi dưới nhà tiếp mấy thằng bạn.
– Sao bọn bây đến sớm thế ?
– He he không đến sớm mất quyền lợi sao mậy, em ý đâu rồi sao không thấy ?
– Trên lầu, trong phòng tao đó.
– Sặc, thiệt không, sao mày sướng thế tối nay được ngủ với người đẹp à.
– Ừ, với người đẹp.
Tay tui chỉ vào ông anh ngồi phía bên kia, ổng là ông anh bà con đang phụ quán nước nhà tui, ổng ngủ dưới lầu, tối nay tui ngủ với ỗng.
– Cả bọn cười rầm lên, thế chú có sơ muối gì được em nó chưa ?
Tui cốc đầu nó 1 cái:
– Sơ muối cái con mẹ mày ấy, không thấy tao đang ở nhà à, mày thừa biết ba mẹ tao rồi đó.
– Ừ mày nói cũng phải, mà con nhỏ đó là gì với mày vậy ?
Tự nhiên tui quên mất 1 điều, không hỏi rõ với mẹ Hương có quan hệ gì với mình. Đang nói chuyện thì ông anh rể trên lầu bước xuống, chắc nãy giờ hú hí gì đó với bà chị mình đây mà.
– Phong đi chơi với anh không cưng, rủ cả đám bạn của mày theo nữa.
– Đi đâu vậy anh ?
– Ra nét anh em mình làm vài ván CF, anh bao.
Bọn kia nửa muốn đi nửa muốn không, đứa ngó ngó lên lầu, nhưng rồi đứa nào cũng đi bởi người đẹp không xuống nên bọn nó cũng nản.
Trên đường đi tui có hỏi ông anh rể.
– Nhìn bé Hương đã ghê anh nhỉ ?
Ổng nhìn vào mắt mình thì hiểu ra vấn đề rồi, ổng tán vào vai 1 cái :
– Ừ, đã thật nhưng mày đừng làm liều quá, bà con với mày đó, nghe đâu là chị mày.
Tui im lặng … Chị cơ à ? Nhưng nhìn nhỏ tuổi hơn mình mà, thôi bó tay, không suy nghĩ gì được thêm.
Chơi khoảng 1 tiếng anh em kéo nhau về, tui ra đằng sau ngoài hiên nhà lấy nước uống thì bổng nhiên, từ đằng sau có người nhảy lên lưng mình ôm chặt, lấy tay bịt mắt tui lại, có cái gì đó mềm mềm ép chặt vào lưng.
– Biết ai không cưng ? Lâu rồi không gặp, cũng ra dáng đàn ông rồi đấy nhỉ?
Cái giọng nghe quen quen, nhưng thật tình chẳng nhớ ra, còn cái mềm mềm đang ép chặt đằng sau lưng thì biết là cái gì rồi.
– Ai vậy ? Bịt mắt người ta làm sao mà biết là ai.
– Thằng quỷ nhỏ, không nhớ bà chị mày à, chị Vi nè.
Bả bỏ hai tay ra, nhảy khỏi người tui, già rồi mà cứ thích giởn như con nít, chị ấy lúc trước ở nhà tui khoảng 2 năm, lúc đó tui học lớp 6, lúc đó bà ấy ốm như cây tăm ấy, bả rửa chén dưới ao mà gió thổi làm bả rớt xuống luôn, mà bây giờ nhìn khúc nào ra khúc đó, chổ cần nhô ra thì nhô chổ cần cong vào thì cong nhìn đã con mắt ghê.
– Nè thằng quỷ, chị nhận không ra mày đó, hồi đó mày đen thui, ốm nhách mà bây giờ cao lớn trắng trẻo ghê, có người yêu chưa ?
– Hi hi, không có đâu bà chị, bạn gái thì nhiều mà chưa yêu ai.
– Xạo vừa thôi, nhìn mặt mày là tao biết rồi, không 3 cũng 7 con qua tay rồi.
– Em nói thật mà, em chưa biết iu là gì thiệt mà, em còn trong trắng lắm. – tui nói với cái giọng ngây thơ vô số tội để chọc bả, chứ chị em hiểu rỏ nhau hết mà.
– Thôi đi thằng quỷ làm tao nổi da gà hết trơn rồi nè, mà bà chị mày đâu để tao coi mặt anh rể.
Sặc, bó tay bà này, hỏi cô dâu ở đâu mà để đi xem mặt chú rể, chớt quớt dễ sợ.
– Ở trên lầu đó chị, chị lên lẹ đi mà xem mặt ông anh rể.
Cuối cùng cũng tống khứ được 1 bà tám, tính cách của tui nó cũng khá kì cục lắm, gặp người ít nói thì bắt chuyện để tám, còn gặp bà tám thì tìm cách để tránh nói nhiều, nên tuy quen nhiều em lắm, ban đầu thì mấy em ít nói lắm, nhưng 1 khi đã cưa đổ em thì em hót như sáo ấy, mà tui lại không thích bọn con gái cứ tâm sự lãi nhãi bên tai nên em nào cũng 1 vài tháng là bỏ.
Đang cầm cái ly nước đá hứng nước uống thì Hương từ đâu xuất hiện, tay cũng cầm cái ly, trùng hợp nhỉ, nhanh như cắt, tui ngay lập tức cầm lấy cái ly của Hương và đưa Hương cái ly nước đá, khá bất ngờ về cử chỉ galang của tui, Hương hơi bối rối rồi đưa lại tui cái ly nước đá.
– Anh lấy cho em ly nước lạnh được không, em không thích uống nước đá.
Ơ quái lạ, lần đâu tiên tui nghe câu này, tui cũng chiều theo cầm, lấy ly nước đá, rót thêm 1 ly nữa nước lạnh nữa rồi đưa cho Hương.
– Cám ơn.
Hương cầm ly nước uống hết rồi đưa trả lại cho tui, rồi bước nhanh lên lầu.
– Ơ ơ..
Tui chưa kịp nói gì, chưa kịp bắt chuyện nữa là đi mất rồi, người đâu hay e thẹn thế, tui tiếc ngẩn ngơ, từ chiều tới giờ mới có cơ hội bắt chuyện mà lại hụt mất rồi.
Tình hình này chắc không ổn rồi, con gái mà hay e thẹn là khó làm quen lắm. Tui đi lên lầu định kiếm vài cuốn sách đọc chơi, chứ giờ này lại lôi cái lap ra, ba mẹ thấy lại chửi cho, vừa mới đi chơi về lại ôm ngay cái lap là không ổn với ổng bả, thôi đành làm con ngoan trò giỏi vậy.
Tui vừa ngồi lên cái lan can ngoài ban công hóng gió, vừa cầm cuốn sách ra dáng lãng tử ghê, chả biết đọc được chữ nào không nhưng tui lại thích thế, thật ra tui cũng thích đọc sách lắm, sách có chữ là đọc cái nào hay thú vị thì đọc hết, cái nào nhàm nhàm thì đọc qua loa cho hiểu nội dung là được rồi.
Đang châm chú thì có người bước ra, tui ngước lên nhìn. Hương đang bước ra chổ tui, Hương từ từ đi tới trong bộ đồ ngủ mỏng manh, dáng người thướt tha, mái tóc buông dài, gương mặt rạng ngời, tay đang vén mái tóc, cử chỉ thật dịu dàng, lần đầu tiên tui thấy một người con gái nữ tính như vậy, thật khó cầm lòng được, nếu lúc đó có ai mà hù tui 1 cái chắc tui rớt thẳng từ ban công xuống chết mất, không phải chết vì độ cao mà là chết vì trái tim đã nhảy ra khỏi lòng ngực mà nó vẫn chưa chịu về.
– Anh ngồi trên lan can cao như vậy mà không sợ té sao?
– Không sợ đâu, anh ngồi như thế này quen rồi.
– Thôi anh xuống đi, nhìn nguy hiểm lắm.
– Sao em không thử ngồi với anh nhỉ, thú vị lắm đó.
– Thôi em không dám đâu, em ra đây hóng gió chút thôi, chứ không muốn bị té đâu.
– Chắc phòng anh chật chội quá làm em khó ngủ phải không.
– Không đâu anh, tại em lạ chổ nên ngủ không quen thôi.
Hương đưa mắt nhìn về phía xa, từng làn gió đang hồn nhiên đùa nghịch mái tóc rối đang bay phấp phới ấy. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn quả thật không sai, đôi mắt của Hương trong sáng và thánh thiện, nhưng đôi lúc tui thấy nó có gì đó thật huyền bí, nhất là trong lúc này, khi Hương nhìn về 1 nơi nào đó, trong sâu thẫm đôi mắt ấy, có chút gì đó u buồn và nhiều cảm xúc.
Trong lúc tui đang mãi mê suy nghĩ về ánh mắt ấy thì Hương tiến lại cái bàn học của tui, nơi để sách và có dán mấy tấm giấy khen của tui và thằng em, tui cũng không có gì nhiều, vài tấm giấy khen học sinh giỏi, 1 tấm giấy hạng nhất 1 tấm hạng nhì mấy năm cấp 3 và không có tấm nào hồi cơ sở (hồi cấp 2 quậy lắm), ánh mắt lém lỉnh hết xem cái này rồi tới cái kia, nhưng chả dám đụng vào, rồi cũng tò mò quá nên cầm 1 cuốn lên xem, lật lật vài trang rồi nhìn qua phía tui, bắt gặp ngay ánh mắt nghiêm nghị của tui, thế là nàng vội đặt quyển sách lại chổ cũ, rồi lại nhìn qua tui, tui không nhịn được cười, rồi bị nàng phát hiện, thế là nàng xấu hổ quay trở vào phòng.
Ánh trăng đêm đó thật sáng, tuy chưa tới 16 trăng tròn, nhưng bầu trời đêm đã không còn thấy ngôi sao nào. Ngày 13–8 âm lịch, 2 ngày nữa là tới trung thu rồi.
Đêm đó,1 đêm khó ngủ, cứ miên man suy nghĩ vớ vẫn, lung tung, thật chẳng biết làm sao nữa, không lẽ mình không làm gì ? Mà làm gì là làm gì ? Làm quen rồi rủ đi chơi rồi tỏ tình rồi bị cả dòng họ đánh hội đồng hoặc tỏ tình không được chấp nhận??? Rối tung cả lên, thôi kệ, ngủ cái đã mai tính tiếp.
Rẹeeet…
Tiếng cánh cửa sắt đang kéo ra, 5h30 rồi, tui thường dậy vào giờ này vì phải dọn hàng quán, khiêng mấy cái bàn với ghế ra, leo lên sân thượng mở cửa cầu thang, rồi lên sân thượng ngắm cảnh mặt trời mọc, không khi se se lạnh, ánh mặt trời bình minh vừa hé, một làn sương mờ ảo nhuộm màu hồng hồng còn đang bao phủ cái thị trấn nhỏ bé này, hít vào 1 phát, không khí lạnh làm tui thoải mái ghê, tâm hồn lâng lâng. Tui chạy ra con đường quanh khu công nghiệp đằng sau nhà tập thể dục, chạy vài vòng rồi ra tiệm cơm tấm trước cửa làm 1 dĩa.
– Dì ơi con không đem theo tiền, lát nữa gì tính cho mẹ con nhé.
Tụi chạy về nhà, tắm 1 chút, rửa mặt đánh răng, thay bộ đồ hàng hiệu vào cộng thêm đôi giày, chải chuốt lại 1 chút, dắt con cúp 50 ra, xe cảnh đó mấy bạn, toàn hàng nhật, bánh lùn mấy chục cái căm cộng mấy cái phụ tùng linh tinh nhìn dể thương lắm, bọn con gái mê tít cái xe của tui, chỉ có đều nó chạy chậm lắm.
Đang dắt xe ra thì nghe tiếng ông anh hàng xóm, ổng đang uống cafe.
– Phong, sáng sớm mày chạy show ở đâu đó, cho tao 1 vé đi coi với.
– Vé không bán anh ơi, anh uống thêm 2 ly cà phê nữa em khuyến mãi cho 1 vé.
– Thôi đi thằng quỷ, đi học đi, dạo này nhìn mày điệu quá đó.
Ừ cũng phải, từ hồi lên đại học, ba mẹ sắm sửa bao nhiêu thứ, bắt tui mặc, trước giờ đi đâu cũng qua loa thôi, lâu lâu đi chơi mới mặc cái áo đẹp 1 chút, mà bay giờ thay đổi hẳn, nhìn cứ như là thằng gay ấy, quần áo, đầu tóc bóng lộn nhưng đẹp trai ra phết.
Vừa đúng lúc ấy, Hương vừa bước từ cầu thang xuống, vẫn bộ quần áo ngủ và dáng người tha thước ấy, nàng nhìn tui mỉm cười, nụ cười dường như không phải là một nụ cười xã giao chào hỏi nữa nó như chưa cái gì đó rất thân thiết, một nụ cười bắt đầu một ngày mới, bắt đầu một mối tình và bắt đầu những thay đổi lớn nhất trong cuộc đời tui.
Tui phóng nhanh tới trường, vừa đi vừa suy nghĩ vu vơ, cũng may là chưa tông nát cái xe tải nào, ở trường cũng không có gì đặc biệt, vì tui học công nghệ thông tin nên lớp tui rất ít con gái, đã vậy mà nó còn xấu ma chê quỷ hờn, chỉ có vài thằng bạn chơi được, còn lại bọn nó toàn bàn game online, tui thì chả thích, hết tiết toán chán ngắt, tui ra ngoài hành lang, còn hơn nữa tiếng nữa tới lớp tiếng anh, tui đi dạo vài vòng, bỗng có tiếng gọi đằng sau.
– Bạn ơi, cho mình hỏi phòng, B14 ở đâu vậy?
Tui quay lại, một cô gái khá xinh, đeo cái kiếng cận, tóc duỗi thẳng, mặc chiếc áo sơ mi trắng kiểu cách, quần jean bó sát nhìn cũng khá nuột nà đấy.
– Bạn vào nhầm khu rồi, bên đây khu D mà.
– Hả mình sắp trể rồi, bạn có thể chỉ mình đến khu B được không ?
– Có phải bạn học tiếng anh tiết sau lớp cô Dung không ?
– Ơ, sao bạn biết ?
– Mình cũng học phòng đó mà, bạn vừa vào nguyện vọng 2 phải không?
– Uh, Hi hi.
– Vậy đi cùng nhé, chưa tới giờ đâu, hôm nay cô tới trể hơn, hình như là mắc công chuyện gì đó, cô kêu tập trung xuống phòng D05 lúc 9h30, bạn nguyện vọng 2 nên chắc không biết.
– Uhm cám ơn bạn nhiều nha, nếu không có bạn mình không biết đi đâu rồi.
– Không có gì, mình phải cảm ơn bạn mới đúng.
– Ơ tại sao vậy ? Mình đâu có làm gì cho bạn đâu mà bạn phải cám ơn ?
– Có đó, nhờ có bạn mà mình có người tám đỡ buồn trên đường đi xuống lớp.
– À mà bạn tên gì vậy ? Mình tên Phong.
– Mình tên Tuyết.
Thôi bỏ qua khúc tám, mình mà viết chắc cả chục trang không đủ, mỗi lần nói chuyện với gái là khó dừng lại lắm, tui và Tuyết cùng học chung môn tiếng Anh, suốt buổi học hôm đó có tuyết nói chuyện cũng khá vui nhưng thật sự tui cũng không nghĩ gì nhiều về Tuyết vì đơn giản con gái mà mình dễ tiếp cận quá cũng không có gì thú vị, đối với Hương thì khác, gần như rất ít nói, chủ yếu trao đổi qua ánh mắt, có những lúc mình nghĩ mình và Hương có thần giao cách cảm, gần như chỉ cần nhìn vào mắt Hương là tui biết em muốn gì rồi.
Hôm nay cô cho cả lớp xem 1 đoạn phim tiếng anh và lâu lâu ngừng lại để hỏi xem có ai dịch được không, nói thật thì xem phim trên HBO, STAR MOVIE nhiều rồi nên dịch lại cũng đơn giản, tui đứng lên trả lời nhiều đến nỗi làm biếng giơ tay, phần vì muốn có thêm điểm cộng, phần vì muốn cộng thêm điểm với mấy em trong lớp nên tui khá năng nổ, Tuyêt thấy tui xung phong nên cũng “ xung “ không kém.
Tan học định mời Tuyết đi uống nước nhưng thôi vì có chuyện quan trọng hơn cần làm, tui phóng xe nhanh về nhà và trong đầu đã có sẵn kế hoạch, vừa về không cần thay quần áo, tui vào thẳng bếp, ăn cho no cái đã, rồi bắt đầu kế hoạch, chạy thẳng lên phòng mình, bây giờ đã là phòng của Hương và bà chị 2 rồi, bắt đầu chém gió nào :
– Cốc cốc, mấy chị ơi cho em vào nhé.
Hương ra mở cửa.
– Anh vào đi.
– Chị 2 có muốn đi chợ với em không? Mẹ em kêu đi mua ít đồ mà em con trai nên cũng kém trong chuyện mua sắm lắm.
– Chị không đi đâu, trời nóng lắm, em với bé Hương đi đi.
Hương hơi bối rối, quyết tìm cách từ chối.
– Chị đi với anh Phong đi, sao cứ nằm đó suốt vậy, lười quá à.
– Chị đang bận chứ bộ, em đi với Phong đi.
Nhân cơ hội tui tiếp thêm vài lời.
– Chị ấy bận nhắn tin rồi, mà xe em cũng không chở chị nỗi đâu.
Hương bật cười, còn bà chị 2 quăng cái gối vô mặt tui, rồi nói:
– Thằng quỷ dám nói chị mày đó hả, tự đi một mình đi.
Tui quay mặt sang Hương giọng thành khẩn.
– Hương đi với Phong nha, chị ấy không đi rồi.
Hương suy nghĩ 1 lát rồi nói 1 câu làm tui khá bất ngờ.
– Mình đi bộ nhé!
Tui như ngớ người, từ trước tới giờ, có đứa con gái nào đi với tui mà đòi đi bộ đâu, trời lại nóng, xa gần cả cây số, nhưng đó lại là 1 nét độc đáo của người con gái mà suốt cuộc đời này có lẽ tui sẽ không bao giờ quên được.
Tui vui vẻ nhận lời, Hương lấy cái nón vành rộng, đi bộ với tui, đó là lần đầu tiên chúng tui đi bộ cùng nhau, sau này hai đứa cũng toàn đi bộ.
Gần 12h, trong cái nắng gay gắt, Hương trong bộ đồ bộ màu xanh lá nhìn khá teen ( tui nhớ rất rõ bộ quần áo đó nhưng khó tả, Hương có tới 2 bộ 1 màu cam, 1 màu xanh lá ), Hương đi rất nhanh, không biết có phải vì trời nắng không, hay là vì Hương quen đi như vậy rồi, bây giờ đến phần bắt chuyện, lần đầu tiên tui bắt chuyện với con gái mà tâm trạng như trong tình thế đang gỡ 1 trái bom hạt nhân vậy, chả biết phải cái cắt cọng dây nào trước, à nhầm nói câu nào trước, nhưng rồi cũng có cái để nói.
– Hương nè, em đi xe cũng hay bị say xe phải không ?
– Uhm, em sợ đi xe lắm, chóng mặt mệt lắm.
– Anh cũng vậy, anh leo lên xe, xe chưa kịp chạy là ói trước rồi.
– Không tin đâu, xe chưa chạy sao ói được.
– Ơ, chưa chạy nhưng …. Nó khó thở.
– Khó thở thì ngất đi chứ đâu có bị say xe.
Lần đầu tiên mình cãi với 1 đứa con gái mà bị thất thế như thế này, phải mất vài giây suy nghĩ mình mới phản bác lại được.
– Thì thiếu oxi lên não nên chóng mặt, mà chóng mặt nên mới bị ói…
– Vậy thật à, hi hi, em không biết.
– Ha ha, anh cũng mới nghĩ ra.
– Anh vừa nói gì vậy ?
– Anh vừa nói …. ( ấy chết lỡ miệng ), anh vừa mới nhớ ra, có đọc nó ở đâu đó.
– Ừh, anh biết nhiều quá nhỉ.
Nói tới đây mình mới nhớ là mình chưa hỏi em nhiêu tuổi mà cách hỏi tuổi đơn giản nhất là.
– Năm nay em học lớp mấy rồi ?
Gương mặt Hương đang vui bỗng nhiên hơi sậm lại, thoáng 1 chút trầm tư, Hương nói :
– Em nghỉ học từ năm lớp 6.
– Sao em lại nghỉ học vậy ?
Đúng ra tôi không nên hỏi câu này, Hương càng buồn hơn, nét mặt đắn đo, nhưng rồi Hương cũng trả lời lấp lửng.
– Tại nhà xa trường quá và thường đi về khi trời tối nên mẹ sợ nguy hiểm nên cho em nghỉ.
Tui không hỏi nhiều nữa, đối với người con gái nào tui thích thì tui quan sát rất kĩ, cố hiểu tâm trạng của người con gái đó để mà dễ dàng ứng xử, đối với Hương thì càng cẩn thận hơn, tui nói với trấn an Hương và ra vẻ đồng tình, mặc dù trong lòng lại suy nghĩ khác.
– Uh, anh thấy làm như vậy đúng đó, con gái mà về khuya là nguy hiểm lắm, vả lại đi học chưa chắc đã tốt bằng ở nhà, trường học bây giờ có nhiều tệ nạn lắm.
Hương không nói gì chỉ gật đầu, nhưng nét mặt đã bớt buồn hơn và khi tui nói đùa vài câu làm Hương vui hơn thì nó đã hết, trên đường đi Hương nói cũng khá nhiều về gia đình, bạn bè, sở thích nhưng chỉ khi tui hỏi mới nói nhiều, còn không hỏi thì cũng ít nói lắm, các bạn biết lúc đó Hương bao nhiêu tuổi không, cái tuổi mà tui không ngờ được, với cái dóng dáng yêu kiều thướt tha và nét mặt cũng ra vẻ người lớn đó thì tui luôn nghĩ Hương gần bằng tuổi tui, nhưng khi bắt chuyện tui thấy Hương còn con nít lắm và khi biết Hương bao nhiêu tuổi thì tui thật sự bắt ngờ, tuổi 15 trăng tròn các bạn ạ, thua tui 3 tuổi, buổi chiều hôm đó thật vui, tui và Hương đi chợ mua hết cái này với cái kia, Hương và tui đi với nhau, mấy bà trong chợ quen tui cứ chọc.
– Phong mày giấu kĩ thế, có người yêu rồi mà không cho dì biết, nhìn xứng đôi ghê.
– Dạ, đâu phải người yêu con, xinh như vậy con đâu dám mơ tới.
Hương chỉ cười mà không nói gì, một bà khác lại chọc tiếp.
– Phong, con hứa làm con rể dì mà, sao bây giờ lại đi với con bé này.
– Ặc ặc, con hứa hồi nào dzậy dì, thôi chắc con để thằng em con nó thay con nhé, nó đẹp trai hơn cả con.
– Thằng quỷ, thằng em mày mới học lớp 5, làm sao nó thay được.
Nói chung là mấy bà đó vui tính lắm, vì tui thường đi chợ mua hàng về bán nên thân với mấy bà đó lắm.
Sao khi rời chợ, đang đi tự nhiên Hương nhéo vào tay tui 1 cái.
– Ui da, sao tự nhiên nhéo người ta thế ?
– Hồi nãy ai bảo là không biết đi chợ mua đồ hả ?
Thì ra là thế.
– Không biết thiệt mà.
Hương lại nhéo thêm 1 cái nữa.
– Lại nói dối nữa, rồi quay mặt đi ra vẻ giận.
Lúc này tui đành phải nói thật.
– Tại Phong muốn có người cùng đi cho vui mà.
– Anh muốn có người cùng đi sao anh không rủ bạn.
Lại cãi nhau nữa, gặp nhau là lại cãi nhưng sau khi cãi 1 chập thì lại rất vui, bây giờ mình thèm có người cãi nhau thì cũng không có ai cãi với mình.
– Phong rủ bạn thì cũng được nhưng Phong thấy Hương cứ ở trong nhà suốt nên muốn rủ Hương đi cho vui mà.
– Còn chị 2 thì sao ? Chị 2 cũng ở nhà suốt đó.
– Chị 2 đang vui vẻ với tình yêu qua điện thoại thế kia thì làm sao chịu đi được, vả lại đi với Hương thì Phong tự tin hơn.
Hương không hỏi nữa mà chỉ mĩm cười, chắc là đã hiểu ra được lý do, Hương là người con gái thông minh và tinh ý nhất mà mình từng biết nhưng đôi khi ngu ngơ ngây thơ lắm.
Đang định đi về thì mình chợt nghĩ ra 1 sáng kiến.
– Hương, mình đi mua quà cho cô dâu nhé.
– Uhm, ở đâu vậy Phong ?
Tui dẫn Hương đi tới chổ bán quá lưu niệm lớn nhất chợ, phải nói là chổ đó rất đẹp, treo đủ thứ lung linh dể thương, bọn con gái mà gặp mấy thứ này thì mê tít, Hương trố mắt nhìn các thứ lung linh ấy, ngắm nghía nâng niu hết thứ này tới thứ khác mà không biết mua gì, cuối cùng Hương cũng mua được hai đôi bông tay, còn tui thì mua 1 chú gấu bông dể thương để tặng bà chị.
Khi băng qua đường đi về, tui thì quá quen với cái đường phố tấp nập xe cộ này rồi nên băng qua dể dàng, còn Hương thì vẫn chưa qua được, cứ muốn qua nhưng lại sợ, lúc đó tui tự trách mình sao ngu quá, tui vội vàng kiếm lại điểm, tui băng qua chổ Hương, nắm lấy tay Hương, từ từ dắt Hương qua, tay Hương thật mềm mại nhưng không nhỏ nhắn, nó chỉ nhỏ hơn tay tui 1 chút, nắm tay hơn đi được 1 quãng nhưng chợt nhớ ra, tui quay qua nhìn Hương cùng lúc đó Hương cũng đang nhìn tui, ngớ người tui lí nhí xin lỗi và buông tay Hương ra, mặt Hương cũng đỏ lên thoáng chút bối rối.
Tui và Hương về nhà, Hương mệt quá nên lên phòng nghỉ 1 chút, tui lên sân thương làm ly nước cho mát, rồi ngồi tám với ông anh bà con, rồi xem hài vân sơn bảo liêm, có đoạn Bảo Liêm hát bài Đàn bà, lời là “ Ôi đàn bà là những niềm đau, ôi Đàn bà là ngọc ngà trăng sao, làm tim nhỏ máu … “ tui học thuộc, tui vừa đi xuống lầu vừa hát chơi, thì gặp Hương đang nắm cái tay xoay cái mái che di động, không biết đang làm gì, nhưng vừa thấy tui Hương nói.
– Sao vừa nhìn thấy Hương thì anh chọc rồi, anh hát cái gì kì cục thế ?
– Đâu có đâu em đâu phải đàn bà đâu phải không, còn con gái chứ bộ.
Hương mĩm cười hỏi tui.
– Cái này là để làm gì vậy anh ?
Ôi trời, bó tay, cái đó mà không biết.
– Tui bảo, Hương em thử xoay nó đi.
Hương xoay xoay cái trục, cái mái che từ từ cuốn vào, Hương cười tít mắt.
Tui bảo :
– Khi nào có cái gì không biết thì Hương cứ làm thử nhé, nhưng cũng có cái không nên thử, tui ra vẻ bí ẩn.
– Cái gì vậy anh ?
Tui không nói gì chỉ mỉm cười.
Hương và tui đi xuống nhà, Hương bảo :
– Mình lên ban công hóng gió 1 lát nhé.
– Ừhm.
Hương chạy lon ton lên ban công, rồi ngồi lên cái lan can, ra vẻ thích thú lắm.
Tui cũng đi theo, đứng dựa vào lan can, giờ này gió nhiều thật, thổi làm rối cả tóc, mà tóc Hương lúc nào cũng rối, thường hay bị ông anh trêu là công chúa tóc rối, tóc Hương lúc bình thường luôn thắt hai bính, mái tóc không quá dầy cũng không quá mỏng, nên thắt 2 bính rất hợp, tóc dài tới ngực càng tô điểm thêm nét duyên dáng.
Hương vươn vai, hít thật sâu, nở 1 nụ cười sang khoái, rồi nhìn về phía tui hỏi.
– Anh có biết gió bắt đầu từ đâu không ?
Tui hơi ngớ người, không lẽ nói gió bắt đầu từ sự trên lệch áp suất, gió thổi từ nơi có áp suất cao đến nơi có áp suất thấp, rồi lại phải giải thích áp suất là gì …..Tui suy nghĩ 1 lát rồi trả lời.
– Sóng bắt đầu từ gió.
Gió bắt đầu từ đâu.
Anh cũng không biết nữa.
( bài Sóng của Xuân Quỳnh )
Gió bắt đầu từ đâu.
Anh cũng không biết nữa.
( bài Sóng của Xuân Quỳnh )
– Anh đang đọc thơ đó hả ?
– Uhm, 1 đoạn, trong đoạn đó còn 1 câu nữa, em hỏi chị 2 đi nhé !
– Sao anh không đọc hết luôn ?
Tui mỉm cười lắc đầu, tui lấy điện thoại ra, cái Motorola V8, chụp hình đẹp lắm các bạn, vừa thấy cái điện thoại đang hướng về phía mình thì như theo phản xạ tự nhiên, Hương làm dáng và cười duyên.
Đó là tấm hình đẹp nhất, tự nhiên nhất mà tui có được, cho đến bây giờ tui vẫn còn giữ nó, Hương nhanh chóng chộp lấy cái điện thoại, rồi mò mẫn, quay sang phía tui chụp 1 cái.
Tui giật lại cái điện thoại, Hương không chịu buông thế là dằng co quyết liệt, cuối cùng thì tui cũng thắng, Hương giận lẫy đi vào phòng.Ngày hôm đó tui và Hương như hình với bóng cứ hết ngồi hóng gió lại đi dạo hoặc lên sân thượng ăn kem, tui chưa bao giờ nói chuyện nhiều với người con gái nào như thế, ở Hương có nét gì đó rất đặc biệt.
Tối đến, quán nước đã tạm đóng cửa để chuẩn bị cho lễ Vu Quy ngày mai, mấy đứa bạn trong xóm gần nhà kéo đến cũng khá đông, rồi lại tổ chức ca hát ầm ĩ, lúc đó tui hát Karaoke dở lắm, bình thường hát vu vơ thì hay, nhưng cầm cái micro thì lại hát không được nhưng bọn nó cũng bắt tui hát, tui chỉ hát được mỗi bài “ Anh chỉ biết câm nín nghe tiếng em khóc “ mà hát cũng chả được bao nhiêu, còn Hương thì khác, giọng Hương rất nhẹ nhàng êm diệu nghe mà đang tưởng như là đang nghe ca sĩ hát vậy, lúc đó Hương hát bài “Ước mơ của tôi“, tui còn nhớ rất rỏ lời bài hát ấy dù chỉ nghe qua 1 lần… “ Em yêu anh tình yêu hai trái tim, em yêu anh vì anh không dối gian, em yêu anh dù phong ba bão giông ước với muốn chỉ vậy thôi….. “ Bọn bạn tui cứ nhao nhao lên hết đứa này khen đến đứa kia ăn theo, tui thì không nói gì, rồi bọn nó khui bia, tui cũng tham gia làm vài ly.
Nhìn qua nhìn lại chẳng thấy Hương đâu, haizz, dại gái nó như dzậy đó các bạn, cứ không thấy em ở đâu là thấy bứt rứt, thôi kệ lỡ dại gái rồi thì phải chịu thôi, tui biết thế nào Hương cũng ở trên ban công, đúng là thần giao cách cảm có khác, vừa leo lên cầu thang nhìn qua thì thấy Hương đang ngồi trên lan can rồi, tôi lặng lẽ đến bên cạnh Hương và nói.
– Hôm qua ai nói với anh là ngồi trên lan can nguy hiểm mà bây giờ lại bắt trước rồi ?
Hương hơi bối rối, rồi lại chuyển chủ đề quay sang hỏi ngược lại tui.
– Sao anh không ở dưới nhà nói chuyện với mấy bạn đi ?
– Anh ngày nào mà chả nói chuyện với bọn nó, còn Hương thì sao ngồi đây một mình vậy ?
– Em thích yên tỉnh nên ngồi đây hóng gió, ngắm trăng nữa, trăng hôm nay sáng thật.
– Uhm, ngày mai trung thu mà. Anh thích ngắm sao hơn, mà tiếc là ngày nào trăng sáng thì lại không có sao.
Hương nhìn quanh bầu trời đêm và chỉ tay.
– Có 1 ngôi sao bên kia kìa anh.
Sao bắc đẩu, hèn gì còn mỗi mình nó sáng được, bổng 1 tia sáng lóe lên trong đầu ( đây là câu chém gió ghê gớm nhất mà tui từng nói ) tui nhìn vào mắt Hương và nói.
– Anh cũng thấy hai ngôi sao rất sáng nè.
– Ở đâu vậy anh ?
– Thì anh đang nhìn nó nè, nó đang lấp lánh rất đẹp.
Hương dường như chợt hiểu ra, đôi má chợt ửng hồng lên, ngại ngùng lúng túng Hương quay mặt đi, 1 lúc sau thấy tui đang ngắm trăng, Hương mới quay mặt lại, đúng là con gái mới lớn, bạn nào mà quen mấy đứa con gái có cái má hồng thì chắc biết nhỉ, nhìn đáng yêu lắm nhất là mấy lúc mắc cở.
Tối hôm đó có nhiều kĩ niệm vui lắm, Hương và tui ra bãi cát sau nhà, có 1 chị bà con đang nấu cháo ở đó, Hương tung tăng vui đùa nghịch cát, nhìn cứ như là con nít ấy, Hương bảo tui là, từ nhỏ Hương thích đi chân trần lắm ( không mang dép ấy ) mà chưa bao giờ được đi trên cát như thế này nên thích lắm, rồi Hương vào nhà, mẹ tui bảo Hương thử váy, các bạn cứ tưởng tượng thế này, một người con gái đẹp, thay hết bộ này tới bộ khác cho mình xem, mà người đẹp thêm đồ đẹp thì dư sức khiến cho 1 thằng ngơ ngác, mà ngày mai lại đám cưới, lúc đó đang mình tưởng tượng mình là chú rể đang cùng cô dâu chọn đồ cưới nhưng sự thật trớ trêu các bạn à, 1 giọng nói quen thuộc đưa mình trở về thực tại và thực tế, một sự thật phũ phàng.
– Phong, Hương là Chị ba ( con của cậu mợ 3 ) của con đó, đừng có mà tư tưởng bậy bạ nha.
Ôi mẹ tui, sao mẹ lại đánh thức con vào giờ này, tui đờ đẫn như người vừa tỉnh con mê, đầu óc trống rổng, suy nghĩ miên man, cho đến khi tui đi ngủ, ban đêm khi sắp ngủ, lúc yên tỉnh nhất thì người ta mới tỉnh táo mà suy nghĩ lại mọi việc, tuy biết rất rõ tui và Hương sẽ có kết cục gì nếu yêu nhau và Hương chắc cũng vậy, nhưng Hương thật sự quá dễ thương, giữa tình cảm và lý trí thật khó quyết định, và cuối cùng quyết định của tôi là “ Chỉ còn 2 ngày nữa là Hương đi rồi nên cứ vui vẻ đi, dù có gì thì chắc sẽ mau quên thôi như những người con gái tui đã từ quen trước đây “ và với suy nghĩ như thế tui vui vẻ nghĩ tới gương mặt ửng hồng để thương ấy và chìm vào giấc ngủ, và không hề hay biết rằng, ngày mai sẽ là ngày làm thay đổi cả cuộc đời tui.
…
Lại một ngày mới bắt đầu, hôm nay tui không đi học, cũng làm biếng ra tập thể dục, hôm nay là lễ Vu quy rồi, tui vội vàng đi vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt, vừa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh đã thấy Hương rồi, một nụ cười ấm áp hiện lên trên khuôn mặt đáng yêu ấy, Hương lúc nào cũng vậy, rất hay cười, và khi cười thì rất dễ thương, khiến cho người ta luôn có ấn tượng đẹp cho dù chỉ gặp có 1 lần.
– Phong con mang giầy rồi lên lầu với mẹ. – tiếng mẹ tui lanh lảnh.
Tôi vội mang giầy rồi bước lên lầu, mẹ tui trong phòng thay đồ, đang lục lội tìm quần áo, rồi mẹ đưa tui cái áo thun chả biết mẹ tui mua nó hồi nào, mặt vào nhìn cũng giống dân thành phố, mặc thêm cái quần jean nữa, nhìn cũng được ghê.
– Bỏ áo vào quần đi con.
Tui bực nhất chuyện này, nhưng thôi kệ chả sao, bỏ thì bỏ cho nó lịch sự, vừa bước ra thì nghe tiếng xầm xì của bà chị hai với Hương.
– Phong mặc bộ này nhìn cũng đẹp trai ghê.
Tui tự tin lên hẳn he he, Hương và bà chị hai với mẹ tui và mấy dì mợ, chị bà con trang điểm trên lầu, tui cũng đứng xem 1 chút… Hương là người trang điểm nhanh nhất, vì có cái gì để mà tô son đánh phấn đâu, đôi môi đỏ mọng thế kia sơn thêm 1 ít son bóng là đủ, lông mày thì cong vút rồi khỏi vẽ, da thì trắng mịn, má thì ửng hồng, có thể nói là em đẹp không cần son phấn, tui thấy Hương vừa định đi ra không trang điểm nữa thì chị trang điểm lại kéo Hương lại định thêm cái gì đó, lúc đó tui buột miệng nói.
– Hương đẹp tự nhiên rồi chị, không cần trang điểm nhiều đâu.
Dường như nói trúng ý Hương, ánh mắt Hương nhìn tui ra vẽ đồng tình lắm nhưng mẹ tui thì dường như biết con trai muốn gì bà nói chen ngang.
– Phong con phải gọi Hương bằng chị nghe chưa.
– Dạaaaaaaaa.
Haizz biết rồi khổ lắm nói mãi, tui không nói bỏ xuống lầu gì mặc cho đám đàn con gái bôi tro trét trấu.
Lúc đó thì con bạn thanh mai trúc mã ( chơi từ nhỏ tới lớn, mà nó mập lắm ) cũng qua, nó mang theo 1 bọc bong bóng, 2 đứa lấy cái bơm xe đạp ra rồi thổi, xong lấy mấy cái bong bóng trang trí cổng vào.
Tiệc cưới hôm đó đông lắm, tui bắt đắc dĩ làm phục vụ bàn, hết nước đá rồi tới bia, từ dưới nhà chạy lên sân thượng rồi từ sân thượng chạy xuống, còn Hương thì làm lễ tân đứng ở cổng chào khách rồi cài hoa lên ngực khách, he he nhân lúc rảnh tui chạy lại, Hương len lén cài hoa lên ngực tui rồi cười tủm tỉm, khi khách đã đến đủ, phục vụ cũng xong nốt, tui chạy lên bàn pha chế, làm 1 ca nước chanh đem tới cho Hương, chưa kịp uống nữa thì tui lại chạy đi phục vụ tiếp, mồ hôi ước đẫm cả áo, tui định ra chổ Hương uống nước thì Hương đã đi đâu mất, bà chị hai cũng vậy, tui hỏi chị tui cô dâu ấy.
– Hương đi đâu rồi chị ?
– Bà Mai ( chị bà con bên nội tui ) kéo Hương với Trinh ( bà chị hai ) lên trên sân thương giới thiệu với mấy thằng bạn của nó rồi, em lên kéo 2 đứa nó xuống dùm chị.
Không thể hiểu nổi bà này, tự nhiên bắt hai đứa con gái lên giới thiệu với đám bạn của bả, có biết ai đâu, con gái mới lớn không sợ người ta ngại à, tui chạy ngay lên lầu, vừa nhìn thấy tui thì Hương như được mở cò trong bụng, xin phép bà chị cùng đám bạn của bả rồi đi về phía tui, tui cũng định đi cùng Hương xuống nhưng còn bà chị hai vẫn chưa đi, tui đi về phía bàn tiệc, nói.
– Chị hai, mợ hai kêu chị xuống có chuyện gì kìa.
Bà chị hai luống cuống, xách dép đi xuống, chợp bà Mai lên tiếng :
– Phong ngồi xuống uống vài ly đi cưng, ngày hôm nay vui mà.
– Uhm, em cũng muốn uống lắm, nhưng hôm nay không có ai phục vụ nên em không ngồi lâu được. – tui cầm ly bia lên.
– Em mời mấy anh chị 1 ly nhé, anh em dzô 1 cái nào, Dzô.
– Anh chị ăn uống vui vẻ nhé, em còn có việc.
Tui quay sang phía Hương, Hương vẫn đứng đó đợi tui, hai đứa chúng tui cùng đi xuống, Hương thì thầm bên tai tui.
– Anh làm vệ sĩ cho em hôm nay nhé.
– Uhm, cả đời luôn cũng được.
Bữa tiệc hôm đó rất vui, sau khi mọi người ăn uống dọn dẹp hết rồi, phần rữa chén bát lại dành cho con cháu, tui và Hương cùng rửa chén, cùng vui đùa, cứ như là 1 người trong gia đình vậy. Chiều đến, buổi chiều hôm đó thật đẹp, ánh nắng vàng nhạt buổi chiều tà đó vẫn làm tui nhớ mãi, chiều hôm ấy, Hương chủ động rủ tui ra con đường phía sau nhà đi dạo, dưới ánh nắng màu vàng nhạt ấy, làn gió nhẹ rung rinh bụi cây phong lao, dáng người con gái vừa dịu dàng và hồn nhiên, mái tóc dài bay bay trong gió những hình ấy bây giờ chỉ còn trong giấc mơ, một giấc mơ mà đến tận bây giờ tui vẫn chìm đắm và chưa muốn tỉnh giấc.
– Con chim sẻ kìa anh !
Tui mỉm cười, con chim sâu mà bảo chim sẻ.
– Con chim sâu mà.
– Không con đó chim sẻ mà.
– Chim sâu !
– Chim sẻ.
– …….
– ….
Cãi nhau chí chóe 1 hồi thì tui cũng chịu thua.
– Thôi chịu thua rồi, là con chim sẻ, không cãi nữa.
Hương cười ra vẻ đắc thắng, tui nhìn ra phía xa xa cuối con đường nơi có những hàng phi lau cao vút, tui hỏi Hương.
– Mình qua bên đó nhé.
Hương gật đầu đồng ý, dưới khung cảnh thơ mộng ấy, tui bất giác nhìn xuống bàn tay Hương, bàn tay Hương vẫn để đó đi song song bên cạnh tui, lần đầu tiên tui muốn nắm tay 1 người mà run đến như vậy, cảm giác thật khó diễn tả, nhưng rồi tui cũng lấy hết can đảm, nắm tay bàn tay ấy. Một sự im lặng chết người, tui hồi hợp xem Hương có phản ứng gì, Hương không phản ứng gì cũng không nói gì, cả hai cùng im lặng bước đi, chỉ có tiếng gió xào xạc bên tai, đi được 1 đoạn Hương buông tay tui ra và nói :
– Thôi mình về đi trời cũng sắp tối rồi.
Trên đường về bao nhiêu suy nghĩ rối ren lẫn quẩn trong đầu, đúng là rối thật, chắc chắn Hương có tình cảm với mình nhưng nó ở mức nào ? Thật khó mà biết được, con gái khó hiểu lắm, không như bọn con trai, mức độ tình cảm thì đo bằng độ đẹp cộng với độ dể thương của con gái mà nó thích, còn bọn con gái phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, nhưng rối ren nhất vẫn là câu hỏi cái tình cảm đó sẽ đi về đâu, thôi kệ tui không quan tâm nữa.
Tối đến, mấy người đàn bà lại tụ tập trong bếp tán dóc, bọn nhóc choai choai với mấy đứa bạn trong xóm bật nhạc ầm ĩ, múa may, còn tui và Hương vẫn thế, vẫn có 1 khoảng trời đêm với ánh trăng sáng, đêm trung thu, mấy đứa con nít trong xóm đi rước đèn, chắc các bạn cũng nhớ hổi nhỏ mình như thế nào nhỉ, cầm cái lồng đèn đi lòng vòng khắp xóm, lâu lâu đèn bị tắt thì khóc đòi mẹ thắp lên, Hương nhìn cảnh đó ra vẻ thích thú lắm, chợt nhớ có 1 thông tin thú vị, thằng bạn hồi chiều nó có nói, hôm nay ở ngoài sông người ta thả hoa đăng.
Chổ tui ở có con sông nằm phía sau chợ, cũng không xa lắm, tui liền rủ Hương cùng đi, lúc đầu Hương cũng ngại vì trời đã tối nhưng với tài thuyết phục của tui thì Hương cũng chịu.
Cùng nhau đi trên con đường vắng giữa màn đêm tĩnh lặng, những ánh đèn đường hiu hắt, bầu không khí yên tỉnh ấy làm tui nôn nao, nhìn qua Hương, gương mặt trái xoan, đôi má hồng hồng, đôi môi căng tràn nhựa sống, ôi nếu mà cắn vào đó thì sao nhỉ, ý nghĩ đó khiến tui mất bình tĩnh, tim đập thình thịch, cố gắng lấy lại bình tĩnh bằng cách cố nghĩ tới chuyện thả hoa đăng, tui và Hương dừng lại ở tiệm tạp hóa, tui mua 1 ít giấy cứng và mấy cây đèn cầy nhỏ, không quên mua 1 cái bật lửa, Hương hỏi tui :
– Phong mua mấy cái này chi vậy ?
Chắc là từ trước tới giờ chắc Hương không biết thả hoa đăng là gì nè.
– Lát nữa Hương sẽ biết.
Tui và Hương ra bờ sông, tui hỏi Hương.
– Hương biết xếp thuyền giấy không ?
– Hi hi dễ mà, Hương biết xếp.
Tui đưa Hương tờ giấy màu đỏ, tui lấy tờ giấy màu vàng, 2 đứa cùng xếp thuyền, xếp 1 hồi cũng được mười cái, tui mua giấy hơi nhiều mà đèn cầy thì ít, nên xếp bao nhiêu đó là đủ, tui đốt đèn cầy, đôi mắt Hương sáng rực theo ánh đèn thì hào hứng, gắn đèn cầy vào những chiếc thuyền, rồi thả từng chiếc từng chiếc một, tui bảo Hương hãy ước 1 điều đi, Hương nhắm mắt lại và ước thì thầm, tui nhìn đôi mi đang khép lại ấy 1 cách say đắm, dưới ánh đèn mờ mờ, gương mặt thánh thiện ấy trông thật đáng yêu, khó lòng mà rời mắt được, Hương mở đôi mắt to tròn nhìn vào tui rồi ngơ ngác hỏi.
– Sao Phong không ước đi.
– Điều ước này dành cho con gái mà, Phong con trai thì không được ước.
– Sao kì vậy, Hương cho Phong ước đó, vậy mới công bằng.
– Thôi Phong không ước đâu vì điều ước ấy chắc không thành hiện thực được.
Tui ra vẻ hơi buồn, Hương lại hỏi dồn.
– Điều ước gì mà lại không thành hiện thực được ?
– Thôi Hương đừng hỏi nữa, đó là bí mật.
Ngoài sông người ta bắt đầu thả hoa đăng nhiều hơn, những chiếc thuyền giấy, hoa sen… sáng lấp lánh đang trôi giữa dòng sông tỉnh lặng, Hương nhìn ra, đôi mắt chớp chớp không ngừng phải thốt lên:
– Đẹp quá kìa anh.
Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Hương, Hương đi dọc theo bờ sông vừa đi vừa nhìn ra ngoài sông, chắc vì đây là lần đầu tiên Hương thấy cảnh này nên rất thích thú, bỗng nhiên tui kéo Hương lại, nắm lấy tay Hương, kéo Hương chạy lên cây cầu gần đó.
Từng đợt từng đám hoa đăng lửng lờ trôi, Hương chăm chú ngắm nhìn 1 cách say sưa, vừa lúc đó tui nghe tiếng của 1 dám thanh niên đang lớn tiếng nói cười, cái giọng bựa bựa nghe là biết bọn say rượu rồi, bọn nó đang bước lên cầu, tui cảm thấy chuyện chẳng lành, nên nắm tay Hương khẽ giật tay kéo đi, Hương dường như cũng biết nên quay lưng lại lặng lẻ đi.
– Ê tụi mày nhìn kìa, thằng kia quen quen.
– Tao nhớ rồi thằng này em thằng Long.
Chết cha, Long là anh bà con bên nội chung xóm với tui, là trùm du côn ở đây, cầm đầu nhóm tui, giống như bang chủ vậy, tui đôi lần có tham gia vào mấy trận ẩu đả, trên đầu vẫn còn vài vết xẹo, chắc ông anh tui lại gây sự với bọn này, thấy tui đi 1 mình nên chắc định đánh hội đồng đây, 36 kế chạy là thượng sách, tui nắm chặt tay Hương nói lớn 1 tiếng, chạy.
Hai đứa chạy như chưa ma đuổi, mà chắc còn hơn ma đuổi, chạy được một đoạn, thấy bọn nó không đuổi theo nữa nên hai đứa dừng lại thở hổn hển, Hương và tui nhìn nhau cười, Hương nói.
– Chạy mệt quá, dép Hương dính bùn dơ quá rồi nè.
Hương đi tới mé bến nước, cầm chiếc dép định cúi xuống rữa, thì bất chợt có chiếc xe máy chạy qua làm Hương giật mình, chới với Hương ngã người phía dòng sông, nhanh như điện, tui chụp lấy tay Hương, kéo vào người, Hương ôm chầm lấy tui, đó là lần đầu tiên tui ôm Hương, mặt Hương gần sát bên mặt tui, mắt Hương nhìn thẳng vào mắt tui, đôi môi đang gần kề bên, mùi hương con gái ngập tràn khiến đầu óc tui mụ mẫn, khẽ đưa đôi môi tiến gần hơn, gần hơn, Hương cũng khép đôi mi lại … Nhưng bất chợt Hương đẩy tui ra, đôi mắt bối rối, rồi chợt như có điều gì đó thông suốt, Hương bình tỉnh lại bảo.
– Thôi mình về nhà đi.
Tôi nhìn Hương ngơ ngác, bất giác tui cảm thấy xấu hổ như mình vừa làm chuyện gì đó xấu xa lắm, trên đường về hai đứa không nói với nhau câu nào, lúc đó nhìn Hương cũng trầm tư lắm.
Về đến nhà thì gặp đám bạn đang chè chén vui vẻ, bọn nó kéo tui vào.
– Thằng Phong đây rồi, nãy giờ bọn tao gọi cho mày mà mày không bắt máy, thì ra là mày mê chim bỏ bạn.
– Tao đi mua chút đồ thôi nên không đem theo điện thoại thôi.
– Kệ mày làm gì, dù sao thì cũng bị phạt, uống hết ly này đi.
Thế là phải nhậu với bọn nó, tui ít khi uống nhiều lắm, ba mẹ rất khó trong vấn đề này, bia rượu cờ bạc hút thuốc là điều cấm kị nhưng hôm nay cũng phải uống vài ly.
Uống được 1 lúc thì bọn nó cũng về, còn lại vài đứa thân thân, bọn nó tổ chức đánh bài cho tới sáng, còn tui thì không thích lắm, lúc này điều duy nhất tui nghĩ tới là Hương, leo lên lầu ra ban công, Hương đã ở đó từ khi nào, Hương đang nấu cháo điện thoại với ai đó, ra dáng vui vẻ lắm, Hương nói với tui là Hương không sài điện thoại, đang có chút rượu trong người và nghĩ lại chuyện hồi nãy, máu ghen tui nỗi lên, tui hậm hực, tuy tui không nghe Hương nói gì nhưng lúc đó máu điên tui nỗi lên rồi thì chỉ toàn nghĩ chuyện xấu, không cần biết ai, chỉ cần người làm Hương vui mà không phải tui cũng đủ làm tui ghen rồi.
Chắc lúc này các bạn đang nghĩ tui sẽ làm ầm lên, hỏi xem thằng nào con nào dám cướp người đẹp của ông nhưng không phải, tui có 1 cách ghen rất đặc biệt, lúc tui ghen tui thường ngồi 1 góc, kiểu tự kỷ ấy, gương mặt đưa đám, ai nhìn thấy chắc đang nghĩ thằng này mới bị con bò nào đó đá, Hương nói chuyện điện thoại xong, quay qua nhìn tui thấy tui đang buồn, bà chị hai cũng đi ra lấy cái điện thoại, cái điện thoại của bà chị hai, Hương tới hỏi tui.
– Phong đang buồn chuyện gì vậy, giống thất tình quá à.
Bà chị hai lại chen thêm vào.
– Có gì nói cho chị ba nghe ( Hương ), chị ba kinh nghiệm lắm đó.
Hai từ “ chị ba “ làm tui thêm bực bội, tôi nói giọng bực mình.
– Hai chị không giúp được gì đâu, chuyện con gà và con vịt ấy mà ( chả biết sao lúc đó tui lại nói câu này, nó có liên quan tới cái quảng cáo hài hồi đó, có 1 con gà và 1 con vịt yêu nhau nhưng không đến được với nhau, sau đó có 1 con cá sấu nhìn thấy rồi khóc, tui cũng chả nhớ là quảng cáo cái gì)
– Chuyện con gà và con vịt là sao ? – Hương hỏi.
– Em lỡ thích một người không nên thích.
– Là ai vậy ? Người đó có thích Phong không ?
Tui đang bực bội với có chút rượu mà rượu vào thì lời ra, tôi nói lớn lên.
– Là chị đó, em lỡ yêu chị rồi đó, chị bằng lòng chưa ?
Không hiểu sao tui lại nói câu đó với một người con gái mà mình mới quen ba ngày, trong một tình cảnh không nên nói ra, có cả bà chị hai ở đó bà đó là loa phóng thanh cho cả xã, mặt Hương nghiêm nghị hẳn, nói với tui những điều mà tui không thể nhớ hết được, nói chung là những lời khuyên, lúc đó trong cơn giận tui không con biết gì, tui cố gắng kìm nén không làm điều gì quá đáng, mà không hiểu sao tui lại giận, tui thật sự không hề giận Hương cũng không hờn giận ai hết, chỉ hận ông trời, sao ông trêu tui như thế, tui từ trước tới giờ rất vô tư không bao giờ suy nghĩ nhiều về chuyện tình cảm vì có lẽ tui chưa từng thật lòng yêu 1 người con gái nào, bao nhiêu suy nghĩ bực bội trong đầu tui tuông trào theo từng câu nói, tui thật sự không nhớ mình đã nói gì nhưng có lẽ làm Hương giận lắm Hương không cãi lại được cũng không dám lớn tiếng, Hương vội vàng kéo tui xuống nhà, ra băng đá, lại một cuộc cãi nhau, Hương hết lời khuyên nhủ tui nhưng tui vẫn ngoan cố, vẫn chỉ nói mãi một câu, “ em yêu chị và sẽ không yêu ai khác “.
Lúc đó thằng Đạt bạn thân tui vừa tới, cầm theo cốc bia đưa tui, nó vẫn chưa biết gì, tui lấy cốc bia, nốc một hơi hết sạch, rồi đứng dậy bảo thằng Đạt đi mua kem cho mấy đứa nhỏ với tui, lúc đó tui muốn đi đâu đó cho bình tĩnh lại, mặc cho Hương phản đối cố giữ tui ở lại, tui vẫn quyết đi, tui nắm tay thằng Đạt kéo đi ra xe, tui phóng lên xe, kéo hết ga, thằng bạn giật mình, tui phóng như điên, nó bảo tui chạy chậm lại, chạy được một hồi tui mới bình tỉnh lại, chạy vào quán kem, nó hỏi tui.
– Có chuyện gì với mày thế ?
Tui không muốn giấu nó vì lúc này tui đang rất cần người để chia sẽ, tui nói cho nó biết, tui đã lỡ yêu Hương và đang cãi nhau với Hương.
Nó cười khà khà, nói.
– Tưởng gì, mày yêu được mấy ngày ?
– Tao không biết, nhưng lần này tao thấy tao yêu thật lòng.
Nó lại cười lần này còn lớn hơn.
– Mày nói câu đó bao nhiêu lần với tao rồi ?
– Tao chả biết nhưng tao thấy Hương rất khác biệt với những người con gái tao từng quen.
– Tao thấy mày nên dừng lại là vừa, ba mẹ mày mà biết là đời mày lại tăm tối.
– Uhm, mày nói đúng, thôi tao cũng không có gì, chắc sẽ nhanh qua thôi.
Tui và nó mua kem xong và chạy về nhà, tay cầm bọc kem, đưa hết đứa này tới đứa kia rồi lên lầu tới phòng Hương định đưa kem cho Hương thì thấy Hương nằm quay mặt vào góc phòng, bà chị hai không cho tui vào và Hương không muốn ăn kem, tui vừa quay qua thì gặp mẹ, mẹ biết hết chuyện hồi nãy, bị mẹ mắng một trận xối xã, mắng như tát nước vào mặt, mợ hai thì cười, nói.
– Thôi đi em, chuyện yêu đương con nít ấy mà, có gì to tát đâu.
Haizz bó tay mợ hai, mình 18 tuổi mà kêu con nít, bị mẹ mắng một hồi nữa cũng thôi, tui dạ dạ vâng vâng nhưng trong lòng ấm ức lắm, lúc đó tui vẫn còn trẻ con lắm, không chín chắn được như bây giờ, tui lại rất ghét những ai nhiều chuyện nên lúc đó tui nghĩ Hương là người nói cho mẹ tui biết chuyện đó nhưng thật ra là bà chị hai.
Lúc Hương đi xuống nhà rửa mặt, Hương đi bằng dép của tui, tui giành lại đôi dép, nhìn Hương với ánh mắt hình viên đạn lúc đó nhìn Hương buồn lắm, thật sự lúc đó tui đã sai sai rất nhiều, cho đến mấy tháng sau, tui nghe bà chị kể lại tui mới biết được hôm đó Hương sau khi tui bỏ đi, Hương đã khóc, khóc nhiều lắm mà sau đó tui lại làm như vậy, lúc đó tui thật là ngốc mà nhưng hên là hôm đó tui cũng đã kịp xin lổi Hương trước khi đi ngủ, cũng đã làm hòa được nhưng bây giờ giữa hai chúng tui, bước tường vô hình ấy đã dầy lên rất nhiều.
…
Cả một đêm dài không ngủ được, bọn bạn tui cũng thức trắng đêm đánh bài, ai nấy cũng bơ phờ. Hôm nay lễ tân hôn rồi, tui không thể thiếu trong buổi đưa dâu này được và Hương cũng vậy, phải đi xe du lịch để đưa dâu nên tui cũng ngán lắm, say xe mà, Hương cũng vậy, nên từ sáng tui đã mua thuốc chống ói cho Hương rồi, đưa Hương mấy viên thuốc chống ói, Hương cảm ơn tui nhưng khiến lòng tui đau nhói.
– Cảm ơn em.
Lần đầu tiên Hương gọi tui bằng em, cay đắng thật, đã đổi cách xưng hô rồi, mà tui cũng từng gọi Hương bằng chị và từ đó tui cũng gọi bằng chị, 2 từ làm tui nhức nhói, “ chị ba “, nhưng cũng phải chấp nhận, chấp nhận sự thật, cho dù nó phũ phàng.
Tui cũng uống mấy viên, đợi nhà trai đến làm lễ rồi đi tới nhà hàng ăn tiệc, đó là hôm mà tui với Hương gần như không nói chuyện với nhau, lại đi khác xe, tui mệt mỏi ngủ gà ngủ ngục trên xe. Đầu tiên xe chở tới nhà trai trước để làm lễ, tui ngồi chung với con bạn thân, nó hỏi tui sao hôm nay buồn vậy, tui nói tui say thuốc nên mệt, nó cũng không hỏi gì thêm, đi vào nhà trai, tui với Hương cùng ngồi 1 bàn, tui cũng có gắng vui vẻ cười đùa như không có chuyện gì, đợi 1 lúc lâu đám bạn tui kéo ra ngoài gần hết, tui cũng rủ Hương ra ngoài như Hương không chịu đi, lần đầu Hương từ chối tôi, tui cũng chả muốn suy nghĩ gì thêm, suy nghĩ cả đêm rồi, cả mấy ngày rồi có được gì đâu chỉ thêm mệt mỏi, tui nằm gục trên bàn, được 1 lúc, làm lễ bên nhà trai cũng xong, mọi người kéo ra xe, tui vẫn nằm đó, Hương lay tui, tui không dzậy, kéo tui tui cũng không dzậy, bất ngờ Hương đập mạnh xuống bàn, tui hết hồn bật người lên, cuối cùng cũng tỉnh, đi ra xe bên cạnh Hương bàn tay Hương vẫn để song song với bàn tay tui, nét mặt Hương vẫn bình thản, tui gần sát bên chỉ 1 cái chạm nhẹ là nắm tay, nhưng lúc đó nó thật xa vời thật khó khăn không như lúc ban đầu, lúc đó tui hận lắm, hận cái cuộc đời này lắm, đối với 1 thằng con trai như tui, bắt tui cầm tay xác chết tui cũng không sợ nhưng tại sao nắm tay 1 người đang còn sống lại khó như gì.
Lại lên xe, tui ngủ thiếp đi cho đến khi vào nhà hàng, Hương ngồi quay lưng lại với tui, gần sát bên nhưng tui không nhìn thấy Hương, cho dù biết Hương đang rất gần, rồi MC lên dẫn chương trình, ca múa nhạc, cắt bánh đổ rượu, ăn uống, tất cả như đang không tồn tại, tâm hồn tui trống rỗng, cho đến khi, MC mời cô dâu và chú rể lên để chúc mừng, tui nhìn lên sân khấu, quả thật là đẹp thiệt, rất đẹp từ sân khấu, cho đến ba mẹ tui, ông bà sui, và nhất là cặp đôi đang hạnh phúc kia, bà chị cọp trắng của tui hôm nay thật lộng lẫy, ông anh rể cùng nhìn rạng ngời không kém, hai người ấy đang hạnh phúc với muôn ngàn lời chúc phúc, vạn cái vỗ tay nhưng sâu thẩm trong tâm hồn tui, một nỗi buồn vô hạn. Tui đang ngồi viết những dòng này khi nhớ lại cảnh đó, nước mắt tui cũng đang từ khóe mi dâng trào cho dù đã hơn ba năm trôi qua, tại sao người ta lại hạnh phúc thế kia, còn tui thì sao, làm sao tui có thể đến với người con gái tui yêu, được đứng trên kia bên cạnh người đang ngồi quay lưng lại với tui, và nhận được những lời chúc phúc như vậy, đó là lần đầu tiên tui khóc mà phải cố kìm nén, cố không được rơi một giọt nước mắt nào vì hôm nay là đám cưới chị tui. Hương thì sao, người đang quay lưng lại với tui đang có suy nghĩ như thế nào, tui không biết Hương có như tui không, lúc đó tui chỉ muốn thét lên, “ ông trời ơi ông thật khốn nạn “.
Tiệc cũng tàn, trên đường về tui rất tỉnh táo, cho dù uống cũng hơi nhiều nhưng không biết tại sao tui rất sáng suốt, tui ngồi trên hàng ghế đầu với ba tui và ông cậu út, ông cậu út là Phó giám đốc đài truyền hình, ông rất thích tui, lúc tui đậu đại học ông đã yêu cầu tui ở nhà ông cho tiện việc đi lại nhưng ba mẹ tui không đồng ý, tính của ba tui không thích nhờ ai giúp đỡ cho dù là bà con, ông cậu út bàn với ba tui, khi tui ra trường sẽ được nhận vào đài truyền hình, rồi sắp xếp này nọ, nói chung tương lai của tui rất sáng sủa nhưng với điều kiện tui phải có tấm bằng loại khá, hôm đó trên đường về tui suy nghĩ rất chín chắn, tui biết hôm nay là ngày cuối tui ở bên Hương rồi sau đó sẽ không bao giờ gặp lại nữa, nếu có chắc cũng là ngày cưới của tui hoặc là của Hương nên tui quyết định sẽ chấp nhận cái số phận này, vui vẻ làm 1 thằng em ngoan nhưng tui không bao giờ ngờ được rằng, số phận nó lại thích trêu tui đến thế.
Về tới nhà, trời mưa lất phất, tui lập tức thay đồ và xách xe chạy đi không nói với ai một lời nào, tui đi tới trường, hôm nay ở trường bắt khám sức khỏe trong sinh viên mới, trên đường về trời mưa khá to, tui lại quên đem áo mưa, lúc đó tui bồng bột lắm, đáng lý phải dừng ở chổ nào, đợi mưa tạnh rồi về, nhưng tui lại chạy băng băng về, nếu bạn nào từng chạy xe trong mưa chắc biết rõ cái lạnh thấu xương ấy, nước tát vào mặt tới tấp, đau rát, nhưng không hiểu sao trong cái lạnh teo chim ấy, tui cảm thấy rất sảng khoái, lên hết ga, tui phóng như điên về… mà các bạn đừng hiểu nhằm tui chạy bạt mạng, cái xe 50 cùi thì hết ga cũng chỉ gần 50 km/h thôi.
Vừa về đến nhà, thì bị mẹ mắng:
– Đi đâu mà không nói với ai câu nào, điện thoại cũng không chịu đem.
Tui cảm thấy kì cục, trước giờ tui vẫn đi mà có hỏi ai đâu, rồi tới ba mắng, chuyện gì vậy nè, tui cũng chả hiểu, không lẽ ông bà sợ mình đi nhảy cầu, mà nhảy cầu thì tui cũng éo chết được, kình ngư như tui nhảy giữa biển cũng… chết. Chắc có lẽ vì chuyện hồi tối, tui giận nói đủ thứ hình như có đòi tự tử thì phải, tui cũng chả nhớ, gặp Hương thì mắt Hương đỏ hoe, cũng như ba mẹ, Hương cũng hỏi tui đi đâu làm gì, đúng là con gái hay nghĩ tới mấy chuyện không hay lắm, tui dỗ ngọt rồi nói đùa làm Hương vui lên, tui cũng đã chấp nhận, gọi Hương bằng chị.
Chiều hôm ấy cũng như những buồi chiều trước đó, hai đứa cùng đi dạo với nhau, bầu trời xám xịt, mây đen kéo đầy, đi bên nhau im lặng không nói gì, bầu không khí nặng nề, ngày mai tui không còn nhìn thấy Hương nữa, tui muốn làm gì đó thật vui, để để lại 1 kĩ niệm đẹp cho Hương và cũng là cho tui, chứ không phải là những thứ đau buồn này, đang đi tui quay sang nói thách Hương thi chạy về nhà.
Hương vui vẻ nhận lời, Hương ăn gian chạy trước, tui đuổi theo sau, chạy được 1 đoạn tui chịu thua, hem chạy nữa Hương trêu tui sao yếu thế, đúng lúc đó tui bắt ngờ chạy thật nhanh, Hương đuổi theo không kịp và kết quả là tui thắng, Hương ấm ức quay sang cãi nhau với tui, cái không khí nặng nề ấy cũng không còn nữa, chúng tui vẫn cười nói như trước, nhưng có lẽ sẽ không còn những chuyện như trước.
Về nhà, ăn cơm xong, hai đứa lại cùng nhau rửa chén, tui khẽ nói với Hương.
– Chị đừng quên em nhé vì em sẽ mãi nhớ tới chị.
Hương dừng lại 1 lúc, dường như Hương đang suy nghĩ điều gì đó khó khắn lắm, rồi Hương mĩm cười, khẽ gật đầu và nói :
– Chắc sẽ không quên được được đâu.
Tối hôm đó, tui quyết định tặng Hương 1 món quà làm kỷ niệm, tui chọn mua 2 ngôi sao thủy tinh màu tím có sáp bên trong có thể thắp lên, đẹp lắm, tui định tặng mình Hương thôi, nhưng các bạn biết đó, có bà chị hai nữa mà, nếu tặng quà các bạn đừng nên tặng mỗi 1 người, như vậy sẽ lộ hết cả ý đồ ra và làm cho người nhận dễ từ chối, vì vậy tui tặng luôn bà chi hai, lúc đó cũng có Hương và thằng bạn tui, nhưng lúc đó Hương từ chối không nhận, chỉ khi nào, bà chị hai với thằng bạn tui đi rồi, chỉ còn hai người thì kết quả nó bất ngờ lắm, Hương lấy 1 cái tui giữ 1 cái, tui vẫn còn giữ nó đến bây giờ.
3 giờ khuya hôm đó, Hương lên xe về nhà, tui cũng ra tiễn, lúc đó Hương như thế nào ấy, gương mặt lạnh tanh, không nói 1 lời, tui cũng vậy, không biết nói gì cả, sự im lặng đáng sợ, cho đến khi chiếc xe chạy khuất bóng rồi, lòng tui cũng trống rỗng, như chưa có gì xãy ra, nhưng khi trở về phòng mình, phòng Hương đã ngủ, căn phòng có lúc tui với Hương nằm đây nói chuyện ( cái này trước đó mình không kể vì cũng không có gì đặc sắc, tại lúc đó cũng có nhiều người trong phòng, nếu không thì … ) tui nằm miên man nhớ lại những gì đã xảy ra, 4 ngày, mỗi ngày mỗi cảm xúc, vui buồn, hờn giận, yêu thương, chắc có lẻ tui sẽ không bao giờ gặp Hương nữa, sẽ không bao giờ được cãi nhau vì những chuyện cỏn con rồi lại cười đùa cùng người con gái ấy, nghĩ đến đó, nước mắt tui tự nhiên ứa ra, khốn nạn thật, 1 thằng con trai đi đánh lộn té máu đầu vào nhà thương nằm mà chả khóc, lại đi khóc vì chuyện tình cảm, nhưng tui đã quyết không suy nghĩ gì đến Hương, tương lai tui còn phía trước, không thể vì một người con gái mà tui gục ngã được, những tháng ngày sau đó, tui rất quyết tâm vào chuyện học hành, học để không cho mình thời gian rảnh để nhớ nhưng thật ra tui chưa bao giờ quên được.
…
Kéeeeeeeeet…
Tiếng kéo cửa sắt quen thuộc, tui mở cửa quán và bắt đầu 1 ngày bình thường, sau khi bưng bê mấy cái bàn cái ghế, tui chạy ra sau nhà trên con đường quen thuộc tập thể dục, 5h30 sáng, hôm nay ông mặt trời lười biếng vẫn còn nằm đắp cái mềm bằng mây đen ấy, con đường lờ mờ, tui chạy thật xa nhà, rồi vòng lại, bổng cơn mưa rào kéo tới, mới sáng mà ông trời tè dầm rồi, sao ông cứ chơi đểu tui hoài thế. Ướt như chuột lột, tui bước vào nhà với cái thân xác rã rời sau mấy đêm không ngủ, lôi cái cặp dắt cái xe ra, đi tới trường.
Những tiết học chán ngắt, càng chán hơn nữa khi không quen ai vì trong lớp thời phổ thông không ai thi ngành này mà đậu ngoại trừ mình, đa số vào cao đẳng hoặc các ngành khác, ngồi nghe ông thầy giảng 1 hồi, tự nhiên nghe tiếng nhạc “ Bí bí bầu bầu, bí xa bầu sầu “ quay lên thấy ông thầy đang hát, rồi tư nhiên chuyển sang “ Love in your eyes, sitting slient by my side “ ặc ặc cái chuyện gì nè trời, tui thấy nghi nghi rồi, thì ra là đang mơ, tui mở mắt, nãy giờ ngủ ngục mà chả hay, quay xuống bàn dưới nơi phát ra tiếng nhạc. Một đứa con gái đang lúi cúi bấm cái điện thoại, mái tóc dài che hết nữa mặt rồi, nhìn trắng ghê, tui hơi quạo nên hơi lớn tiếng.
– Bạn bật nhỏ nhạc nhỏ tiếng được không, mình đang ngủ.
Con nhỏ ngước mặt lên nhìn, đến bây giờ mới thấy hết nét mặt, sóng mũi thon thon cao cao, mắt to tròn cũng long lanh lắm, nhìn mình chớp chớp, rồi lí nhí xin lỗi. Ặc Ặc girl xinh à, đổi giọng thôi.
– Khoan, bài Proud of You hả bạn, mình muốn nghe, bạn để loa lớn cho mình nghe nhé.
– Ơ cái ông này, vừa bảo bật nhỏ bây giờ lại đòi bật to là sao? Không thèm cho ông nghe.
Ặc chảnh, được thôi, tui móc cái điện thoại ra, bật loa bài đó lên hết cỡ.
– Tui đang nghe nè, không cần nghe cái điện thoại dởm của bà.
– Của ông là đồ dởm thì có, cái của tui mua hơn 3 triệu đó, nokia chính hãng.
– Của ông là đồ dởm thì có, cái của tui mua hơn 3 triệu đó, nokia chính hãng.
3 củ mà cũng khoe, hồi đó 3 củ cũng lớn nhưng cái điện thoại của tui tận 5 củ, mỏng như dao cạo râu, 2 màn hình, màn hình ngoài và trong, to đùng, cực đẹp.
– 3 triệu lận á ?
– Uhm 3 triệu đó.
– Thôi, tui không sài cái điện thoại này nữa đâu cho bà đó.
Tui cầm cái điện thoại tui đưa cho con nhỏ, con nhỏ ngơ ngác hỏi.
– Ơ sao không sài nữa ?
– Cái điện thoại này tui mua 5 triệu, cái nokia đập đá của bà thế kia mà cũng hơn 3 triệu thì chắc của tui là hàng dỡm, tui bị lừa rồi.
Con nhỏ bật điện thoại lên, hết xem bên ngoài rồi bấm bên trong, rồi nói.
– Hàng chính hãng mà, đồ xịn đó.
– Ừ xịn thì trả đây. – tui chìa tay ra.
– Ông nói cho tui rồi mà. – con nhỏ quay mặt ra chổ khác, mặt cúi xuống, tay vẫn bấm cái điện thoại của tui.
– Bà sài rồi tui lấy gì sài, tui nói chơi thôi mà, trả đây.
Con nhỏ lấy cái điện thoại của nó đưa tui:
– Mình đổi nhé!
Ặc Ặc, con nhỏ này bệnh rồi, từ trước tới giờ tui chưa thấy ai như con này, hồn nhiên như con điên vậy, tui cầm cái điện thoại của nó rồi nói.
– Đổi rồi thì tui làm gì cái điện thoại của bà cũng được phải hem ?
– Uhm, cho ông luôn đó, nó vẫn đang dí mặt vào cái điện thoại của tui, bó tay con này thiệt.
Tui cầm cái điện thoại tháo nắp, lấy cái sim ra, rồi đưa lên định bẻ, nó nhìn thấy hết hồn.
– Trả cái đó đây.
– Tui hông trả bà làm gì tui.
Tui nhét vội cái sim vào túi vừa lúc đó ông thầy cũng đi vào, ặc… mình ngủ sang tiết khác của lớp khác luôn rồi, nản ghê, chắc do mệt quá nè, con nhỏ ngồi đằng sau, hết khiều móc rồi lại nhéo, rồi lại lí nhí giọng tha thiết van này, xin lại cái sim, tui làm ngơ, nhảy sang bàn khác, được 1 lúc thì nó nhảy qua chổ tui, 2 đứa chả học hành gì mà cứ chuyển hết chổ này tơi 1 chổ kia, được 1 lúc thì tui quay xuống nói với nó, lát ra về tui trả cho, bà nhớ điện thoại của bà hem ?
– Tui nhớ.
– Uhm, lát nữa gọi vô số đó, tui đi trước đây.
– Uhm, lát nữa gọi vô số đó, tui đi trước đây.
Tui bước ra khỏi lớp, tui có phải học cái lớp này đâu. Mùa mưa ở chổ tui kéo rất dài, hôm nay lại 1 ngày u ám, tui đứng trên tầng 5, nhìn xa xa về phía chân trời, gió đang ào ào thổi, tui nhớ người con gái ấy, người con gái thích những cơn gió, nếu mà người đó được đứng đây cùng tui chắc người đó là thích lắm nhỉ. Ngày đầu tiên trong chuỗi ngày buồn bất tận, khi 1 thằng con trai thích chơi đùa với tình yêu lại biết yêu… nhưng cuộc chơi của nó vẫn chưa kết thúc.
– Alo, ai đấy?
– Ông ở đâu, trả lại cái sim cho tui đi.
– Bà là ai thế, sim gì, sim hoa tím hả?
– Ơ cái ông này, có trả tui cái sim không ?
– Trả gì, tui có bao giờ thiếu ai cái gì đâu mà phải trả.
– Ông hồi nãy lấy cái sim của tui, rồi hẹn ra về trả mà, đàn ông gì mà nói không giữ lời vậy.
– Ha ha ha, thôi không đùa với bà nữa, lên phòng D504 đi, tầng 5 khu D ấy.
– Ông ở đâu, trả lại cái sim cho tui đi.
– Bà là ai thế, sim gì, sim hoa tím hả?
– Ơ cái ông này, có trả tui cái sim không ?
– Trả gì, tui có bao giờ thiếu ai cái gì đâu mà phải trả.
– Ông hồi nãy lấy cái sim của tui, rồi hẹn ra về trả mà, đàn ông gì mà nói không giữ lời vậy.
– Ha ha ha, thôi không đùa với bà nữa, lên phòng D504 đi, tầng 5 khu D ấy.
Một lát sau con nhỏ đi lên, cũng cao ráo thon thả ghê, có điều vòng 1 hơi phẳng tý, vừa gặp tui cái mặt nó nhăn lại đi băng tới, nó chìa tay ra.
– Trả tui cái sim với điện thoại đây, tui trả lại cái điện thoại cho ông nè.
Tui liếc nhìn nó rồi quay mặt đi, con nhỏ lằng nhằng:
– Trả nhanh cho tui tui còn đi về.
Tui quay sang nhỏ hỏi.
– Bà thích cái điện thoại của tui lắm phải không ?
– Không tui chán rồi, trả cái điện thoại của tui lại đây.
– Vậy bà xuống dưới mà lấy, tui lở tay làm rớt nó xuống rồi.
– Ông nói cái gì, thiệt không vậy.
– Bà thử gọi đi rồi biết.
– Không tui chán rồi, trả cái điện thoại của tui lại đây.
– Vậy bà xuống dưới mà lấy, tui lở tay làm rớt nó xuống rồi.
– Ông nói cái gì, thiệt không vậy.
– Bà thử gọi đi rồi biết.
Con nhỏ cầm điện thoại lên gọi, tui tháo sim ra rồi làm sao gọi được he he, con nhỏ gọi không được chạy lại cái lan can nhìn xuống dưới, tầng 5 mà rơi xuống thì nát bét chứ còn thấy gì nữa, con nhỏ mếu máo.
– Ông đền cái điện thoại của tui đi.
Tui im lặng, con nhỏ bật khóc, tui chưa thấy ai như con này, vì 1 cái điện thoại mà khóc.
– Bắt đền ông đó, trả điện thoại lại cho tui.
Thấy con nhỏ khóc cũng tội thật, tui an ủi nó:
– Thôi bà cầm điện thoại của tui xài đi.
– Không được, cái sim của tui, có sdt của mẹ tui, tui không cần cái điện thoại của ông.
– Không được, cái sim của tui, có sdt của mẹ tui, tui không cần cái điện thoại của ông.
Hình như con nhỏ chợt nghĩ ra điều gì đó, nó chạy thật nhanh xuống dưới, tui cũng chạy theo, nó tìm lại cái sim, lúc này tui muốn trả lại cho con nhỏ lắm, nhưng cũng hiếu kì chuyện gia đình nó nên quyết định không trả, 1 cái sim mà quan trọng như vậy sao ? Tui nói với nó.
– Chắc có người nào lụm được rồi, thôi bà đừng tìm nữa tui đi làm lại cái sim cho bà.
– Con nhỏ quay lại hỏi ríu rít, thật không vậy, làm được thật à.
– Uhm, làm được, mà bà không nhớ số sdt mẹ bà à, mà mất sdt thì về nhà xin lại là được mà, sao bà khổ sở thế.
– Uh, tui mới mua cái điện thoại này à, nên tui không nhớ số, mẹ tui đi xuất khẩu lao động nên không có ở nhà.
– Con nhỏ quay lại hỏi ríu rít, thật không vậy, làm được thật à.
– Uhm, làm được, mà bà không nhớ số sdt mẹ bà à, mà mất sdt thì về nhà xin lại là được mà, sao bà khổ sở thế.
– Uh, tui mới mua cái điện thoại này à, nên tui không nhớ số, mẹ tui đi xuất khẩu lao động nên không có ở nhà.
Thì ra là vậy, hèn gì mà nó quan trọng cái sim như vậy.
– Tui xin lỗi nhé, mai tui nhất định sẽ có cái sim trả bà, bà đói chưa, tui mời bà đi ăn coi như là xin lỗi nhé, còn cái điện thoại của tui bà lấy xài tạm nhé, khi nào có tiền tui mua trả bà cái giống vậy.
– Uhm, cảm ơn nhé, không ngờ ông là người tốt như vậy. ( mắc mưu rồi he he )
– Uhm, cảm ơn nhé, không ngờ ông là người tốt như vậy. ( mắc mưu rồi he he )
Tui chở con nhỏ đi ăn, uống nước rồi nói chuyện với nó, nó tên Linh, quê ở xa, gia cảnh cũng trắc trở lắm, ba mẹ ly dị, mẹ nó vừa đi xuất khẩu lao động, ba nó thì vẫn trợ cấp cho nó hàng tháng để học, nó đang ở trọ gần đây, con nhỏ cũng khá dễ thương nhưng đôi lúc cũng thấy ghét lắm, cái tính nó khá ương ngạnh, chắc là vì chuyện gia đình của nó, nhưng nó cũng thương mẹ nó lắm. Hẹn gặp nó ngày mai, sẽ đền nó cái sim, nó cũng hết giận tui và nhiều lúc tỏ ra có thiện cảm.
Tui về nhà sau 1 ngày mệt mỏi, nằm lăn ra giường mà chưa kịp tắm rửa thay quần áo. Trong giấc mơ, tui thây Hương, Hương vẫn vậy, vẫn nụ cười rạng rở, ánh mắt hồn nhiên, đang nói cười với 1 ai đó, rồi nắm tay, Hương bắt chợt hôn người đó 1 cái, ánh mắt quay sang nhìn tui ranh mãnh, cái gì vậy nè, máu điên của tui nổi lên và lúc đó tui cũng giật mình tỉnh giấc, 1 giấc mơ hoang đường, thật khó chịu, cả ngày nay, tui cố gắng không nghĩ gì về Hương nhưng tại sao tui vẫn mơ thấy, 1 giấc mơ chua chát như vậy, chắc mình điên thật rồi.
Lại 1 buổi sáng bình thường như bao buồi sáng, hôm nay tui không đi học, ngồi trên sân thượng, miệng ngậm ống hút, nhâm nhi ly cà phê sữa, tai đeo headphone, mắt dán vào màn hình, ôi nhớ những ngày huy hoàng quá, bây giờ nghèo như con mèo luôn, cà phê sữa cũng không có mà uống T_T, chợt mẹ đi tới bảo.
– Có con nào nó gọi kiếm con nè.
…
…
– Alo, ai đấy.
– Em Linh nè anh, anh có hẹn trả em cái sim mà.
– Em Linh nè anh, anh có hẹn trả em cái sim mà.
Ôi trời giọng ngọt như lụa vậy, đúng là nhờ vả người ta có khác, đổi cách xưng hô rồi.
– Uh, anh đang bận 1 tý, em ra quán nước gần trường đi, 30 phút sau anh có mặt.
– Anh đến ngay nhé, em đang ở gần đó
– Anh đến ngay nhé, em đang ở gần đó
Tui không gấp, uống hết ly cà phê sữa đã, thay đồ chãi chuốt 1 tý, leo lên xe phóng đi, vừa đến nơi đã thấy con nhỏ, bận bộ váy màu hồng phấn ngồi đợi rồi, nhìn nhứt mắt ghê, tui đi tới hỏi con nhỏ.
– Xin lỗi bạn, bạn có thấy ai ngồi bàn này trước đó không.
– Anh kiếm ai thế.
– Anh đang kiếm 1 cô gái tên Linh.
– Linh nè, anh không nhớ em à ?
– Hả, sao hôm nay nhìn em khác quá, đẹp hơn hẳn, làm anh nhận không ra.
– Thôi anh đừng trêu em, em không đẹp đến mức đó đâu.
– Uhm không đẹp đến mức đó nhưng cũng dể thương hơn hôm qua nhiều rồi.
– Vậy hôm qua em thấy ghét lắm à ?
– Không có đâu em hiểu nhầm ý anh rồi.
– Anh muốn nói là, em hôm qua cũng dể thương nhưng không bằng hôm nay.
– Anh kiếm ai thế.
– Anh đang kiếm 1 cô gái tên Linh.
– Linh nè, anh không nhớ em à ?
– Hả, sao hôm nay nhìn em khác quá, đẹp hơn hẳn, làm anh nhận không ra.
– Thôi anh đừng trêu em, em không đẹp đến mức đó đâu.
– Uhm không đẹp đến mức đó nhưng cũng dể thương hơn hôm qua nhiều rồi.
– Vậy hôm qua em thấy ghét lắm à ?
– Không có đâu em hiểu nhầm ý anh rồi.
– Anh muốn nói là, em hôm qua cũng dể thương nhưng không bằng hôm nay.
Con nhỏ cười rất tươi nhưng vẫn không quên chuyện cái sim.
– Anh làm xong chưa sim xong chưa.
– Xong rồi của em nè.
– Hi hi, cảm ơn anh.
– Không có gì, anh còn nợ em cái điện thoại mà, hôm nay em có đi học không ?
– Không, hôm nay em không có tiết.
– Hôm nay còn sớm, em đi với anh nhé, em đi chợ xxx ( khu chợ bán quần áo lớn nhất chổ mình, vô trong đó như là vô ma trận, nhìn quần áo mà hoa mắt luôn) lần nào chưa ?
– Chưa anh, mà xa không vậy anh ?
– Cũng gần đây thôi, mình đi nhé.
– Uhm, hi hi.
– Xong rồi của em nè.
– Hi hi, cảm ơn anh.
– Không có gì, anh còn nợ em cái điện thoại mà, hôm nay em có đi học không ?
– Không, hôm nay em không có tiết.
– Hôm nay còn sớm, em đi với anh nhé, em đi chợ xxx ( khu chợ bán quần áo lớn nhất chổ mình, vô trong đó như là vô ma trận, nhìn quần áo mà hoa mắt luôn) lần nào chưa ?
– Chưa anh, mà xa không vậy anh ?
– Cũng gần đây thôi, mình đi nhé.
– Uhm, hi hi.
Tui chở con nhỏ tới khu chợ gần đó, nó vui lắm, quê ở xa nên nó chưa bao giờ thấy cảnh này, con nhỏ chạy lăng xăng kéo tay tui hết chổ này tới chổ kia, chợt có chiếc xe chạy ẩu chạy cắt ngang qua tui vội vàng kéo nó lại, nó bất chợt ôm tui, mùi hương thoảng thoảng làm tui dể chịu, gương mặt con nhỏ cũng đâu đến nỗi thấy ghét nhỉ, nó ngại ngùng buông tui ra, tui hỏi nhỏ.
– Linh có sao không ?
– Không, Không sao.
– Uhm. Linh đi ăn chè không, kế bên nè.
– Vâng !
– Không, Không sao.
– Uhm. Linh đi ăn chè không, kế bên nè.
– Vâng !
Bất ngờ thật, con nhỏ này hôm nay ngoan ngoan quá, chắc trúng bùa rồi he he, ngồi ăn chè với nó, tám với nó, con nhỏ huyên thuyên, cái mỏ chu chu nhìn cũng nhí nhảnh ghê, đi dạo vài vòng chợ, nó mua linh tinh vài món mà làm tui cũng tốn bộn tiền, nhưng thôi kệ, lở lừa nó rồi nên coi như tiền đền bù. Từ hôm đó, tui với nó cũng thân hơn nhiều, nó thường hay nhắn tin cho tui nhưng vui thì tui trả lời còn hem bảo đang bận, con nhỏ này mỗi lần nhắn tin với nó thì tui cháy máy.
Quanh quẩn mấy ngày thì cũng sắp 1 tuần trôi qua rồi, bất ngờ tui nhận được tin nhắn của 1 số lạ, thì ra là Hương, Hương hỏi chuyện học hành, rồi chuyện gia đình tui, nhưng ác nhất là bảo sdt này không phải của Hương mà là của bà ngoại Hương ( Hương đang sống với bà ngoại ) haizz sao ổng trời ổng lại trêu mình nữa vậy nè, ông ganh tị với sắc đẹp và tài kưa gái của tui phải hem.
Ức chế nhất đối với tui là, nhớ lắm, muốn nhắn tin hay gọi cho Hương lắm nhưng không dám, sợ ba mẹ Hương biết, ba mẹ tui biết rồi Hương khó xử, tui luôn phải tìm cớ gì đó thật chính đáng để nhắn tin cho Hương, cầm cái điện thoại lên, viết sẵn tin nhắn, rồi để đó cứ phân vân mãi không dám gửi, nhưng cuối cùng tui cũng gửi, nhưng nhắn tin cũng bình thường lắm, tình cảm tui dành cho Hương nhiều như đại dương nhưng khi cho đi thì như mở van nước mà chỉ được để nhỏ giọt, Hương cũng vui vẻ trả lời tin nhắn, cũng quan tâm tui, lâu lâu cũng đùa 1 tý nhưng đối với tui sao nó nhạt quá, mà lúc đó không như bây giờ, Hương nhắn tin cho tui có dấu đàng hoàng luôn nhé, tin nào cũng dài, mà chỉ có điều 30 phút 1 tin nhắn @@, sau này 1 vài tuần, tui mới nhắn tin cho Hương 1 lần, tại không biết nói gì.
…
Vẫn như thường lệ, thứ 5 tui học tiếng anh lúc 9h, tiết đầu tiết toán, nhưng hôm đó tiết toán được dời lại ngày khác, lay hoay với cái lap 1 hồi cũng gần 9h mà tui quên mất, giật mình mới nhớ lại hôm nay mình còn có tiết tiếng anh, lật đật thay đồ rồi lên xe tới trường, biết chắc mình trể rồi nhưng cũng chạy thật nhanh, vừa đến cửa lớp, cũng thấy Tuyết vừa đi vào, thành ra 2 chúng tui vào chung 1 lượt, cả lớp nhìn 2 chúng tui có vẻ bí hiểm lắm “ chắc đang nghĩ hay đứa này làm gì mờ ám mà bây giờ mới vô nè “, trong lớp chỉ còn cái bàn đầu bên góc bên trái, tui đi tới cái bàn đó thì biết tại sao không ai ngồi rồi, bàn ghế đều bị ướt do trận mưa tối qua, cánh cửa sổ thì bị hư không đóng được nên mưa tạt vào, tui lấy quyển vở ra, xé rồi lót cho tui và Tuyết ngồi, nhìn Tuyết cũng không ngại ngùng lắm, ánh mặt bọn kia cũng không còn xăm xia nữa vì dường như bọn nó cũng đã “ hiểu “ rồi, mặc kệ bọn nó, tiết học diển ra cũng nhanh chóng, cuối giờ giảng viên cho 1 đề tài tiếng anh, cái đề tài khá độc, viết về 1 người bạn và 1 đoạn văn đối thoại dài 1 trang giữa bạn và người bạn ấy, giảng viên khuyến khích viết về bạn ngồi chung bàn hay là bạn thân nhau để khi nộp đề tài cả 2 có thể cùng nhau lên đối thoại.
Tui nhìn qua Tuyết hỏi.
– Mình làm chung nha ?
– Uhm, cũng được, nhưng làm thế nào ?
– Thì cho mình theo đuổi, à nhầm tìm hiểu bạn !
– Vậy mình cũng thế, hi hi.
– Lát nữa đi ăn chung rồi nói chuyện nhé.
– Uhm, bạn tính ăn ở đâu ?
– Mình không biết, mình ít khi ăn cơm tiệm lắm, toàn về nhà ăn.
– Uhm, hay bạn về nhà mình ăn nhé, mình ăn cơm có 1 mình à.
– Ơ, vậy không được đâu, bạn ở 1 mình thì sao mình tới ăn chung được. ( nói dối lòng quá )
– Có sao đâu, mình là bạn mà, nhưng bạn phải giúp mình nấu cơm đó.
– Nấu cơm thì mình biết, nhưng bạn không ngại à ? ( lại dối lòng )
– Lâu lắm rồi không có ai ăn cơm chung với mình, với lại mình nghĩ bạn là người tốt.
– Uhm, vậy thì mình đi.
– Hi hi, cám ơn bạn.
– Uhm, cũng được, nhưng làm thế nào ?
– Thì cho mình theo đuổi, à nhầm tìm hiểu bạn !
– Vậy mình cũng thế, hi hi.
– Lát nữa đi ăn chung rồi nói chuyện nhé.
– Uhm, bạn tính ăn ở đâu ?
– Mình không biết, mình ít khi ăn cơm tiệm lắm, toàn về nhà ăn.
– Uhm, hay bạn về nhà mình ăn nhé, mình ăn cơm có 1 mình à.
– Ơ, vậy không được đâu, bạn ở 1 mình thì sao mình tới ăn chung được. ( nói dối lòng quá )
– Có sao đâu, mình là bạn mà, nhưng bạn phải giúp mình nấu cơm đó.
– Nấu cơm thì mình biết, nhưng bạn không ngại à ? ( lại dối lòng )
– Lâu lắm rồi không có ai ăn cơm chung với mình, với lại mình nghĩ bạn là người tốt.
– Uhm, vậy thì mình đi.
– Hi hi, cám ơn bạn.
Tui và Tuyết ra ngoài, tui chạy chiếc 50 lùn tè, tuy cũng xinh xinh dể thương thiệt nhưng nó mất hút so với chiếc tay ga to đùng của Tuyết, lép vé rồi hix hix. Tui và Tuyết đi tới khu nhà gần khu ông cậu út của tui, khu này toàn nhà giàu @@, tới trước cổng ngôi nhà màu trắng 3 tầng tui hơi ngở ngàng 1 chút, dân quê mà, tưởng nhà tui cũng khá nhất thị trấn rồi lên thành phố mới biết chả là cái đinh gì, ( thị trấn chổ tui ở cách thành phố 5 km ), tui và Tuyết ra sau bếp chuẩn bị đồ ăn, nói là chuẩn bị nhưng thật ra chả có cái gì để chuẩn bị, cơm hâm lại, đồ ăn thì chất đầy trong tủ lạnh, tui và Tuyết vừa ăn vừa nói chuyện, ba mẹ Tuyết quê ở cái tỉnh lẻ này, nhưng làm ăn trên thành phố, Tuyết ở đây với anh chị, anh chị thường đi làm vắng nhà ban ngày nên Tuyết thường ăn 1 mình, buổi nói chuyện tìm hiểu cũng khá vui vẻ, ăn cơm xong, uống ly nước, trò chuyện 1 tý, tui định về thì trời bỗng mưa, mà tui thì chưa bao giờ đem theo áo mưa, “ dân chơi thì không sợ mưa rơi “ nhưng Tuyết kéo tui lại bảo ngồi coi tivi với Tuyết lát nữa tạnh mưa hãy về.
Tui ngồi coi phim, tui thích nhất phim kinh dị mà lúc đó cũng có phim kinh dị nên ngồi chăm chú xem, còn Tuyết thì đi lên phòng thay đồ, Tuyết đi xuống trong bộ đồ ngắn thường mặt ở nhà ( tên thường gọi là gì tui quên rồi ), hơi hở nhiều chổ 1 tý so với cách ăn mặc công sở thường ngày nên lâu lâu tui cũng liếc liếc qua, mà công nhận là Tuyết trắng thật, vai thon thả, mà con gái nhà giàu nhìn chung là vậy.
Tuyết cũng ngồi gần tui chăm chú xem, cơn mưa bất đầu nặng hạt, trời tối xầm lại, bỗng nhiên, RẦM 1 tiếng sét lớn đánh trúng gần đó, cúp điện tối thui, Tuyết hết hồn la lớn lên, rồi quay sang ôm tui, ôi trời, cái gì mình muốn thì ổng hông cho còn cái gì chưa muốn thì cho trước rồi, tui cũng hơi giật mình, không phải vì tiếng sét mà vì nguyên 1 người con gái mơn mởn, da thịt mềm mại mát lạnh đang nằm trọn trong vòng tay của mình, mùi nước hoa hòa trộn với mùi con gái đang xông lên làm tui khó thở và đau tim, giờ phút này nếu tui không làm gì, chắc tui là thằng đàn ông không có trym rồi.
Tuyết hết hồn, khóc nức nở vì sợ, lại cúp điện tối thui trong lúc xem phim ma, tui ôm lấy vai Tuyết khẽ vuốt ve an ủi.
– Không sao đâu, có mình ở đây mà.
– Hix hix…
– Tuyết sợ sét lắm à.
– Uhm, Tuyết sợ sét và sợ tối nữa, huhu…
– Hix hix…
– Tuyết sợ sét lắm à.
– Uhm, Tuyết sợ sét và sợ tối nữa, huhu…
Tui lấy cái điện thoại ra, mở đèn soi, gương mặt Tuyết đẫm mước mắt, tui lấy tay lao nước mắt cho Tuyết.
– Thôi nín đi, qua hết rồi, Tuyết không nín là có ma tìm tới đó.
Tuyết im bật, mắt nhìn quanh rồi lại úp mặt vào người tui, hình như sợ ma lắm thì phải, tui vuốt tóc Tuyết, mái tóc dài thẳng mượt, nói nhỏ vào tai Tuyết, hơi thở phà vào tai làm Tuyết hơi rùng mình.
– Tuyết sợ ma lắm à.
– Ừm – Tuyết khẻ gật đầu
– Yên tâm đi, có tui ở đây, không có mà nào dám làm hại Tuyết đâu.
– Ừm – Tuyết khẻ gật đầu
– Yên tâm đi, có tui ở đây, không có mà nào dám làm hại Tuyết đâu.
Tay tui khẽ vuốt lưng Tuyết rồi, vuốt nhè nhẹ cánh tay Tuyết, nó mát lạnh làm sao,tui khẽ nói vào tai Tuyết.
– Sao Tuyết trắng như công chúa Bạch Tuyết vậy.
Tuyết khẽ cười, đôi mắt khép lại, dòng nước mắt ứa ra long lanh, Tuyết không nói gì, cái tay tui nó vẫn không ngừng hoạt động, đôi môi tui vẫn không ngừng buông lời đường mật, tui nâng cầm Tuyết lên, đôi môi hồng của Tuyết như mời gọi, đôi mắt Tuyết đang khép lại, mưa bên ngoài vẫn rơi đều đều, môi tui từ từ tiến tới …… bỗng bụp đèn chợt sáng, Tuyết mở to mắt, tui cũng vội vàng buông Tuyết ra, hai đứa bối rối nhìn nhau, hai đứa im lăng không nói nên lời, mưa cũng nhỏ dần, lấy lại bình tỉnh tui nói.
– Hết mưa rồi mình về nhé.
– … Uhm, Phong về an toàn nhé.
– … Uhm, Phong về an toàn nhé.
Tui mĩm cười khẻ gật đầu chào Tuyết ra về, hình như Tuyết cũng muốn nếu kéo tui lại lắm nhưng có lẽ nên dừng ở đây thì tốt hơn.
Tui dắt xe ra chạy về, Tuyết cũng ra cửa tiễn tui, trong cơn mưa lất phất, tui vừa đi vừa suy nghĩ thẩn thờ, nếu trước đây chắc tui cũng đã ở lại, từ thời phổ thông tui đã biết tới chuyện ấy, biết rõ thế nào để quyến rủ con gái, nó như 1 bản năng, tui thường để cái bản năng ấy tự do hành động, nhưng bây giờ dường như nó trục trặc ở đâu đó, không vận hành trơn tru như hồi xưa nữa, mưa vẫn rơi đều đều cái lạnh buốt giá, làm tui không nghĩ gì nhiều được nữa, lại một ngày nữa trôi qua…..
– Nhi ( bạn gái thời học sinh ) sao em ở đây vậy ? Em không phải đang ở trên thành phố sao ?
– Em nhớ anh lắm, em về thăm anh nè.
– Ơ nhưng ….
– Em nhớ anh lắm, em về thăm anh nè.
– Ơ nhưng ….
Tui chưa kịp nói gì, Nhi đã vội vàng khóa chặt môi tui, em đẩy tui xuống giường, từng mảng quần áo trên người em rơi xuống, em nhìn tui bằng ánh mắt dâm đãng.
– Hôm nay anh sẽ thuộc về em. ( nghe giống bị hiếp quá )
Cơ thế nóng bỏng, đè chặt lên người tui, khiến tui muốn vùng vẫy cũng không được, em thì thầm bên tai tui.
– Anh còn yêu em phải không ?
Trong đầu tui lúc đó chỉ nghĩ đến 1 người, không phải Nhi mà là Hương, tui cảm thấy có lỗi với Hương, tui vùng vẫy cố đẩy Nhi ra, tui giật mình thức giấc, thì ra chỉ là 1 giấc mơ, cơ thể tui nó đang yêu cầu giải tỏa sinh lý nên mới mơ như vậy, lâu lắm rồi tui chưa làm chuyện đó, cũng không tự giải quyết nên như mới mơ vậy.
Trong 1 tháng sau đó, quán nước nhà tui suy sụp hẳn, chị tui đi rồi, không ai đứng bán, ông anh bà con thì bỏ theo gái, nhân viên ăn cắp tiền của quán, ba tui thì mệt mỏi cuộc sống ồn ào, cứ lên máu hoài, mẹ tui thì mệt mỏi chuyện quán xá, tiền vay ngân hàng vẫn chưa trả được, bao nhiêu chuyện hợp lại làm ba mẹ tui phải đưa ra quyết định, bán nhà, về quê ngoại sống, nhưng tui phải ở lại để học tiếp, tui cũng không biết phải làm như thế nào, tui có 3 tháng để suy nghĩ, ba tui về quê ngoại xây nhà, khi nào xong thì 3 mẹ con lên ở, lúc đó, tui chán nản lắm, tui không muốn học 1 chút nào, cứ buồn buồn ngồi suy nghĩ thẩn thờ.
Tuyết và Linh thấy tui buồn nên cũng hỏi thăm tui nhưng tui cũng không nói gì chỉ bảo là gia đình có chuyện, tui cứ thẩn thờ suy nghĩ ở lại hay là đi, ở ngoại tui được gần gia đình, gần bà con bên ngoại, và nhất là gần Hương hơn, nhưng tui không bạn bè ở ngoại, cũng không đi học, ở đây thì ông cậu út bảo tui về nhà ông sống, tui thật sự tiến thoái lưỡng nan, nếu tui vẫn học ở đây thì cỡ 6 tháng mới gặp ba mẹ 1 lần được, cuối cùng tui quyết định ở lại nhưng cuộc đời này vẫn lắm trớ trêu.
Mẹ tui lên thăm ba tui, sau khi về bà mang theo 1 tin làm tui suy sụp, Hương sắp lấy chồng, đó là điều mà mẹ tui nói với tui, tui cười toét miệng, nó nghe giống như 1 trò đùa, 1 đứa con gái mới 15 mà làm sao lấy chồng, với lại nếu lấy đại gia thì tui hem nói gì, mà đằng này lại lấy thằng khố rách áo ôm nào đó hơn hương tới 5 tuổi, tui nghe nói vậy, cậu mơ ba đầu óc có vấn đề hay sao ấy, mẹ tui cũng nói vậy, nói Hương cũng không có ý gì với thằng đó, chỉ vì thắng đó quá si tình nên xin đặt cọc trước, nhưng đối với tui đó là cú sốc khá lớn.
Nếu ai lâm vào hoàn cảnh như tui, chắc sẻ hiểu thấu được tâm trạng tui, mấy phần trước tui ít khi nào nhắc tới nỗi nhớ Hương, nhưng các bạn không biết, tui không muốn viết lại tháng ngày buồn thảm này, trong nhà tui, nơi nào mà không có hình bóng của Hương đâu, từ ngoài sân, trong nhà, cái võng, chổ rửa chén, ban công, phòng tui … Nơi nào cũng nhắc tui nhớ tới Hương, tôi đã cố không nghĩ tới nhưng thật sự quá khó, bây giờ khi tui nghe cái tin động trời ấy tui thật sự suy sụp, tui đâm đầu vào game, bỏ học liên miên, đi xe như điên, toàn vặn hết ga, cắm đầu chạy, nhiều lúc tui muốn cán nát cái xe tải nhưng thôi tha cho nó, nó còn có gia đình mình muốn chết thì chết 1 mình đừng làm hại tới người khác, nhờ vậy mà tay lái tui giờ cứng lắm, nhiều lần tưởng chết rồi mà hên là tui xử lý kịp, nếu không chắc tui không ngồi đây mà viết truyện được đâu.
Thấy tui không đi học, Tuyết cũng lo lắng lắm, thường hay tới thăm tui, rồi rủ đi này nọ, tui cũng đi, nhất là đi karaoke, khi hát cho đã tui cảm thấy mình như trút bớt đi 1 nỗi buồn, Tuyết và tui tâm sự nhiều lắm, nhưng nhiều nhất là về chuyện gia đình, tui không muốn nói với Tuyết chuyện kia, hai đứa cũng thấy đồng cảm, trong 1 lần đi chơi về, Tuyết ôm chầm lấy tui vào bảo rất muốn tui làm người yêu của Tuyết nhưng tui vẫn im lặng, còn Linh, Linh cũng hay hẹn tui đi đây đó nhưng con bé này nó vô tâm lắm chỉ hỏi qua loa cho có lệ, rồi bắt tui làm người yêu nó, dường như nó muốn chiếm tui làm của riêng ấy.
Cho đến 1 ngày nó gặp tui đi chung với Tuyết…
Hôm đó tui và Tuyết cùng đi chợ, chợt tui nghe tiếng Linh
– Anh Phong. – tiếng Linh gọi từ đằng sau làm tui giật bắn người.
Linh từ phía sau tiến tới tui, vừa lúc đó Tuyết cũng từ trong shop đi ra, Tuyết hỏi:
– Ai vậy anh ?
– Đây là Linh bạn anh.
– Đây là em gái anh hả? – Linh ngơ ngác hỏi
– Không, đây là Tuyết cũng là của bạn anh.
– Bạn anh à, sao anh nhiều bạn gái thế ? – giọng Linh hờn dỗi
– Thì là bạn học chung của anh.
– Bạn học chung mà nắm tay vậy à ? ( Tui hơi bị bất ngờ, Tuyết khi tới gần tui, đã nắm tay tui từ lúc nào mà tui không hay )
– Đây là Linh bạn anh.
– Đây là em gái anh hả? – Linh ngơ ngác hỏi
– Không, đây là Tuyết cũng là của bạn anh.
– Bạn anh à, sao anh nhiều bạn gái thế ? – giọng Linh hờn dỗi
– Thì là bạn học chung của anh.
– Bạn học chung mà nắm tay vậy à ? ( Tui hơi bị bất ngờ, Tuyết khi tới gần tui, đã nắm tay tui từ lúc nào mà tui không hay )
Tui ú ớ, không giải thích được, Linh giơ tay lên định tát tui 1 cái nhưng theo phản xạ tự nhiên, tui chụp lại được, Linh ôm mặt mếu máo.
– Anh là đồ tồi, bắt cá hai tay.
Linh giật tay ra tui bỏ đi, lúc đó tui nghĩ chắc Tuyết sẽ giống như Linh, sẽ giận hờn trách móc rồi bỏ đi, nhưng may mắn không phải vậy, có lẽ vì tui chưa từng nói yêu Tuyết, vì Tuyết và tui khá thân nhau, có lẻ giống như 1 người bạn hơn và có thể là do Tuyết chính chắn hơn Linh.
Tuyết vẫn đứng đó nhìn tui với anh mắt e ngại, hỏi tui.
– Người yêu anh hả ?
– Không, chắc cô ấy hiểu lầm, anh chỉ xem cô ấy là bạn.
– Vậy cô ấy không phải là người làm anh buồn trong thời gian qua phải không.
– Anh buồn vì chuyện gia đình mà làm gì có liên quan tới cô nào.
– Em không tin đâu, nếu anh buồn vì chuyện gia đình, thì cũng không buồn lâu như vậy, chắc chắn là vì cô nào rồi, vì anh không chịu làm bạn trai của em.
– Không, chắc cô ấy hiểu lầm, anh chỉ xem cô ấy là bạn.
– Vậy cô ấy không phải là người làm anh buồn trong thời gian qua phải không.
– Anh buồn vì chuyện gia đình mà làm gì có liên quan tới cô nào.
– Em không tin đâu, nếu anh buồn vì chuyện gia đình, thì cũng không buồn lâu như vậy, chắc chắn là vì cô nào rồi, vì anh không chịu làm bạn trai của em.
Con gái đúng là tinh ý, khó mà qua mặt được.
– Anh sợ rằng nếu anh làm bạn trai em, mà anh không ở đây nữa thì em sẽ như thế nào, anh sợ nếu em yêu anh mà anh lại đi mất không về đây nữa thì em sẽ buồn, anh không muốn thấy điều đó.
Sau khi nghe câu đó, đôi mắt Tuyết long lanh hơn bao giờ hết, gương mặt như biểu lộ điều gì đó hạnh phúc lắm, Tuyết mắng iu tui.
– Anh đúng là đồ ngốc, ba mẹ cho anh ở lại mà.
– Uhm nhưng anh….
– Anh không muốn làm người yêu em à?
– Làm như anh có giá lắm, em muốn anh ở lại phải không ?
– Uhm, Tuyết gật đầu.
– Vậy ở lại hay không là do em đó, em làm sao cho anh không muốn đi nữa thì làm.
– Vậy em trói anh vào cột nhé ?
– Em muốn trói anh suốt đời à?
– Uhm, hi hi…
– Không dể đâu em, anh tên Phong mà, làm sao em trói gió được
– Đồ lăng nhăng, thích phong lưu hả, cho chết này, Tuyết nhéo tui 1 cái.
– Ui da, em muốn giết chồng à.
– Giết luôn cho chừa thói trăng hoa.
– …
– Uhm nhưng anh….
– Anh không muốn làm người yêu em à?
– Làm như anh có giá lắm, em muốn anh ở lại phải không ?
– Uhm, Tuyết gật đầu.
– Vậy ở lại hay không là do em đó, em làm sao cho anh không muốn đi nữa thì làm.
– Vậy em trói anh vào cột nhé ?
– Em muốn trói anh suốt đời à?
– Uhm, hi hi…
– Không dể đâu em, anh tên Phong mà, làm sao em trói gió được
– Đồ lăng nhăng, thích phong lưu hả, cho chết này, Tuyết nhéo tui 1 cái.
– Ui da, em muốn giết chồng à.
– Giết luôn cho chừa thói trăng hoa.
– …
Tính Tuyết là vậy, một chút nhỉ nhảnh, một chút cá tính, nhưng cũng rất hiểu chuyện và khá chủ động trong truyện tình cảm, sau ngày hôm đó Tuyết đối với tui có phần quan tâm hơn nữa, Tuyết có lẽ càng thích tui hơn sau chuyện vừa rồi.
Còn 2 tháng nữa tới tết, qua tết nhà tui sẽ chuyển đi, đã gần hơn 1 tháng, tui vẫn chưa nói chuyện với Hương, không gọi điện, không nhắn tin và chắc rằng Hương đã quên tui, cho dù tui luôn vẫn nhớ, con trai là vậy, cái gì mà nó không có được, không chinh phục được thì nó càng muốn có, càng nhớ đến, rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, nếu như không có tin nhắn ấy, chắc có lẽ cuộc sống bây giờ của tui đã thay đồi rất nhiều.
Tối 16 tháng 10 âm lịch, sinh nhật âm lịch của tui đó, lúc tui sinh ra ngay rằm tháng 10, ba mẹ không nhớ ngày dương lịch nên chỉ nói cho tui biết sinh nhật tui vào ngày đó thôi, sau này mới biết ngày dương lịch là ngày 20 – 11.
Reng reng…
Có 1 tin nhắn từ 1 sdt lạ. “ Chúc em sinh nhật vui vẻ, chị ba của em nè “ lúc đó tui chẳng biết là ai, tui không nghĩ là Hương, ít khi nào Hương chủ động nhắn tin cho tui, tui cứ nghĩ là Tuyết hoặc con nào đó, tui nhắn tin trả lời “ Em nào chọc anh vậy?“ … Tin trả lời: “Là chị Hương nè, em không nhớ hả “, tui liền gọi lại xác minh, đúng là Hương thật, chỉ cần alo 1 cái là tui biết liền, tui thật sự không ngờ Hương lại nhớ sinh nhật mình, tui chỉ nói với Hương bân quơ rằng, sinh nhật tui vào ngày trăng tròn nhất trong năm, mà cũng hơn 3 tháng rồi Hương vẫn còn nhớ, tâm hồn tui lâng lâng, còn vui hơn là được tặng quà nữa, Hương hỏi tui, có người yêu rồi phải không ( chắc là do tin nhắn hồi nãy ), chuyện học hành thế nào, chuyện gia đình, tuy là những tin nhắn bình thương, nhưng không biết tại sao tui lại vui như vậy, tui hỏi Hương, sdt này phải của Hương không, Hương bảo Hương mượn bạn, tui hơi nghi ngờ rồi, rồi mấy ngày sau, cũng sdt đó gọi tới cho mẹ tui, tui mới biết là Hương nói dối, đầu tui đầy ấp nghi ngờ và thắc mắc, tui muốn gọi cho Hương để tìm hiểu nhưng lại thôi, có cái gì đó giữ tui lại, lở như sdt đó của mẹ Hương, nhưng tại sao Hương lại nói là mượn bạn, nếu Hương còn nhớ tui, muốn nói chuyện với tui thì tại sao lại nói dối tui… Chắc tui vỡ não vì Hương mất, tui lại suy nghĩ tới chuyện Hương và người khác, có phải vì người đó, những suy nghĩ đó, làm tui nữa tỉnh nữa điên, lúc vui lúc buồn, đúng là chơi ác thật mà …
Rồi cũng tới sinh nhật tui, hôm đó được nghỉ, mẹ tui có mở 1 buổi tiệc nhỏ, mời các khách quen, hàng xóm, bà không nói là tiệc sinh nhật tui vì tui cũng không đòi làm sinh nhật, nói chung là mở tiệc ăn uống cho vui, Tuyết cũng tới chơi cùng với mấy đứa bạn, tui và Tuyết cùng mấy đứa bạn nhậu hơi ngà ngà say rồi lại rủ nhau đi karoke làm thêm tập hai, lại uống, uống rồi lại uống, tui không biết mình đã uống bao nhiêu, Tuyết cũng uống, hai đứa say khướt nhìn nhau cười, tàn tiệc, lúc đó cũng khoảng hơn 10 giờ, Tui loạng choạng chở Tuyết về, hên là chưa tông phải cây cột đèn nào, về tới nhà Tuyết, Tuyết đi hết nổi, tui phải kè Tuyết vào nhà, đặt Tuyết xuống bộ sopha, tui định ra về nhưng bị Tuyết kéo lại, nói nhỏ bên tai tui.
– Hôm nay sinh nhật anh, em chưa tặng quà, anh nán lại một lát nhận quà nhé.
Tui thẩn thờ, mặt ngây ra, quà gì đây nhỉ, đang suy nghĩ mong lung, thì Tuyết kéo tui xuống ghế bảo.
– Anh ngồi đây chờ em 1 lát nhé.
Tuyết loạn choạng leo lên cầu thang, thấy Tuyết đi không nổi tui chạy tới dìu Tuyết đi lên cầu thang, lên tới phòng Tuyết đẩy tui ra, bảo:
– Anh xuống dưới chờ đi, không được lên đây đâu đấy.
– Thôi em đi nghỉ đi, mai tặng anh cũng được mà.
– Nghe lời em đi, mai tặng thì hết ý nghĩa rồi, anh xuống dưới đi, khi nào em kêu thì lên nhé.
– Thôi em đi nghỉ đi, mai tặng anh cũng được mà.
– Nghe lời em đi, mai tặng thì hết ý nghĩa rồi, anh xuống dưới đi, khi nào em kêu thì lên nhé.
Câu nói của Tuyết làm tui càng tò mò thêm, quà gì mà nó bí ẩn thế nhỉ, đầu óc ngây thơ của tui nó vẫn chưa biết là quà gì nhưng con quái vật ở dưới hình như nó đã đoán ra được chuyện gì rồi, đành phải nghe lời thôi, xuống dưới chờ vậy….
Cũng khoảng gần hơn 20 phút mà cứ như 20 tiếng vậy, giọng Tuyết từ trên lầu vọng xuống.
– Anh Phong ơi, lên phòng em đi.
Tui vội vàng chạy lên phòng Tuyết, cửa phòng vẫn đóng, tui gõ cửa, Tuyết bảo.
– Anh đẩy cửa vào đi
Haizz, sao phiền phức vậy nè, tui từ từ đẩy cánh cửa vào, phòng trống trơn, không thấy Tuyết đâu, chợt từ đằng sau Tuyết nhào tới, ôm tui thật chật.
– Hôm nay anh không thoát khỏi tay em nhé.
– Thôi anh không giỡn đâu, em nói có quà cho anh mà?
– Anh quay người lại đi.
– Thôi anh không giỡn đâu, em nói có quà cho anh mà?
– Anh quay người lại đi.
Tui xoay người lại, nhìn Tuyết, Tuyết bây giờ trông nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích, đôi mồi hồng khiêu gợi, ánh mắt say đắm nhìn tui, mái xõa dài, làn da Tuyết mát lạnh mịn màng, Tuyết đang mặc bộ đồ ngủ mỏng tanh, tui bắt giác nhìn xuống khu vực đồi thông hai mộ ấy, quả thật nếu có thể tui cũng muốn nguyện chôn mình vào đó, nó thật đẹp, căng tròn vung lên trong chiếc áo ngủ, Tuyết không hề mặc áo lót, Tuyết dướng người tới hôn tui say đắm, mùi hương con gái làm tui kích thích, lưỡi Tuyết lùa qua miệng tui, hơi men nồng làm tui ngây ngất, hai bầu ngực ép chặt, quá bất ngờ, tui chưa kịp phản kháng gì, chỉ có thằng nhỏ ở dưới là nó phản ứng kịp, nó vùng lên 1 cách mạnh mẽ, hên là tui mặc quần jean không thì chắc nó đã đâm thủng rồi.
Hôn được một lúc, tui vừa nhớ ra được điều gì đó không ổn, đẩy Tuyết ra hỏi Tuyết.
– Hôm nay anh chị của em không có ở nhà sao ?
– Uhm, không có em mới dám hôn anh chứ.
– Vậy quà em tặng anh là nụ hôn này đó hả ?
– Nhìn em đi, em muốn tặng anh nhiều hơn thế.
– Uhm, không có em mới dám hôn anh chứ.
– Vậy quà em tặng anh là nụ hôn này đó hả ?
– Nhìn em đi, em muốn tặng anh nhiều hơn thế.
Một chút bối rối, tui chưa chuẩn bị trong tình huống này, tuy đối với Tuyết tui cũng có tình cảm nhưng tui vẫn chưa nghĩ đến chuyện ấy, trong lúc tui đang phân vân chưa biết phải làm gì, thì Tuyết lại ôm tui, nói :
– Em không muốn anh đi về ngoại, hãy ở lại với em.
– Sao em biết anh muốn đi?
– Em đã đọc blog của anh, em biết hết chuyện của anh.
– Em biết anh không yêu em, nhưng em yêu anh….
– Sao em biết anh muốn đi?
– Em đã đọc blog của anh, em biết hết chuyện của anh.
– Em biết anh không yêu em, nhưng em yêu anh….
Tuyết nghẹn ngào, giọt nước mắt từ hàng mi ứa ra, nước mắt con gái khiến tui mềm lòng, tui lau nước mắt cho Tuyết, rồi hỏi nhỏ Tuyết.
– Sao em khờ vậy, em biết tại sao anh không nhận lời yêu em không ?
– Có phải vì người đó không anh ?
– Không, không hẳn là vậy, đối với anh đó chỉ là một phần, anh không muốn xa gia đình, ba anh lại đang bệnh, công việc trên đó không thể để một mình ba anh gánh vác được, anh không muốn nhận lời yêu em rồi lại phải bỏ em lại một mình như vậy.
– Có phải vì người đó không anh ?
– Không, không hẳn là vậy, đối với anh đó chỉ là một phần, anh không muốn xa gia đình, ba anh lại đang bệnh, công việc trên đó không thể để một mình ba anh gánh vác được, anh không muốn nhận lời yêu em rồi lại phải bỏ em lại một mình như vậy.
Tuyết ngừng khóc, dường như Tuyết đang nghĩ ngợi điều gì đó, rồi Tuyết lại hỏi.
– Như vậy là anh có yêu em phải không ?
Đúng, quả thật là tui có tình cảm với Tuyết nhưng đến mức đó thì chưa, suy nghĩ 1 lát, tui trả lời.
– Nếu như anh không đi, em sẽ là người yêu của anh.
– Vậy em sẽ làm cho anh thay đổi ý định.
– Vậy em sẽ làm cho anh thay đổi ý định.
Chưa kịp dứt lời, môi Tuyết lại ập tới, lần này còn mãnh liệt hơn lần trước, con gái say có khác, bạo dạng quá, lần này chắc tui bị mất đời con trai lần thứ xx rồi, nụ hôn gần như kéo dài không dứt, một bên chiếc áo ngủ đã kéo xuống hết, để lộ một bên ngưc trắng ngần, lần này thì tui không còn phản kháng được rồi, bộ chỉ huy đã được thay đổi, tới lượt thằng nhỏ ơ dưới lên chỉ huy, tay tui xoa khắp người Tuyết, xoa nắn, bầu ngực trắng nõn nà, Tuyết ưởn người lên, tui hôn vào cổ Tuyết, một tay xoa xoa phần da trắng ngần phía trong cặp đùi Tuyết, Tuyết rên khe khẻ, tui đẩy Tuyết xuống giường, từ từ kéo cái áo ngủ Tuyết xuống, Tuyết hình như đang trong cơn mê, đôi mắt mơ màng khép lại, tui đang cởi chiếc áo sơ mi của mình ra thì nghe tiếng động lạ.
Ồ o a, Tuyết nôn thóc nôn tháo ra sàn nhà, trời ạ, lần đầu tiên tui gặp cảnh này, Tuyết say quá trời vậy nè, hèn chi hôm nay Tuyết bạo như vậy, làm mất cả hứng, tui vào phòng tấm kiếm cái khăn lau cho Tuyết rồi dọn đống chiến trường, dọn xong thì tui cũng hết muốn làm ăn gì nữa, mà làm ăn gì khi Tuyết ngủ rồi, nếu làm chuyện đó trong lúc Tuyết ngủ thì cũng không có gì vui, lại mang tiếng lợi dụng, Tuyết thì nằm mê mang trên giường chỉ còn sót lại mảnh vải che khu tam giác Bermuda huyền bí, tui nhìn Tuyết một lúc lâu cho no mắt rồi mặc lại chiếc áo ngủ cho Tuyết, đắp chăn lại và xuống dưới nhà nằm trên sopha ngủ canh nhà, nhà Tuyết hem có ai, mà cửa vẫn chưa đóng cửa, tui không về lúc này được, nếu về lúc này ăn trộm vào khiên Tuyết đi thì khổ, haizz số phận tui đen đủi thật.
– Anh Phong, dậy đi, dậy ăn sáng nè.
Tui mở mắt thì thấy Tuyết, Tuyết lay tui dậy, nhìn ra bên ngoài cửa, trời đã sáng lắm rồi, tôi hoảng hồn mở cái đt, tối qua mệt quá, nên quên mất gọi cho mẹ, điện thoại lại để chế độ rung, cả chục cuộc gọi nhỡ, tui vội vàng đứng lên bảo với Tuyết.
– Chết, anh phải về, tối qua quên gọi cho mẹ.
– Anh ăn gì đã rồi về.
– Không được đâu, từ trước tới giờ anh đi đâu luôn báo về nhà, anh về liền mới được.
– Anh về cẩn thận nhé.
– Bái bai em.
– Anh ăn gì đã rồi về.
– Không được đâu, từ trước tới giờ anh đi đâu luôn báo về nhà, anh về liền mới được.
– Anh về cẩn thận nhé.
– Bái bai em.
Tui chạy như bay ra chiếc xe, vội vàng phi thẳng về nhà, từ trước tới giờ tui ít khi nào đi qua đêm, con ngoan trò giỏi nên ít khi đi đâu mà không báo, vừa về tới nhà thì bị mẹ mắng xối xả, tui chỉ ngồi im nghe thuyết giáo, mẹ mắng chán thì thôi.
…
Chiều chiều tui thường đi hóng mát vài vòng trên chiếc xe đạp, tui đi vào một con đường nhỏ con đường mà từ trước tới giờ tui chưa đi bao giờ, không biết nó sẽ dẫn mình đi tới đâu nhưng tui vẫn cứ đạp, con đường thật đẹp, hai hàng cây bên đường xanh mướt thẳng tắp, con đường nằm giữa cánh đồng đang mùa lúa chín, ánh nắng vàng nhạt buổi chiều chiếu xuống cánh đồng lúa chín, từng cơn gió thổi làm cánh đồng vàng ấy rợn sóng, từng con sóng trong lòng cũng trào dâng theo từng đợt sóng ấy, tui sẽ mãi không bao giờ quên nơi ấy, nơi mà tui đã sống hơn 17 năm qua. Gió chiều nhè nhẹ thổi mát lạnh, cuốn theo những chiếc lá hai bên đường, vừa đi tui vừa nghĩ, ước gì bây giờ có Hương ở đây nhỉ, có lẽ Hương thích lắm, buổi chiều đẹp thế này cơ mà nhưng ước gì thì vẫn là ước gì, đành hát “ Ước gì em ở đây giờ này ….. “
Cứ như thế tui cứ chạy miết, đến cuối con đường, trời cũng bắt đầu tối, tui thấy 1 ngã quẹo cùng hướng với hướng ra đường lớn, tui quẹo sang, cứ chạy, chạy, chạy mãi mà chẳng thấy ra đường chính đâu, chết thật, thấy trời bắt đầu tối, tui vội vàng quay đầu chạy ngược lại, tới khi trời tối thui rồi mà tìm mãi chẳng thấy cái ngã quẹo hồi nãy ở đâu, ặc ặc, 19 tuổi đầu mà còn đi lạc thì hết nói nổi rồi, tui thấy ngã nào quẹo là đâm vào ngã đó xem thử coi nó có giống không, tới cái thứ 3 mới đúng nó, mừng như lụm được vàng, đi từ lúc 4h chiều mà bây giờ 7h tối rồi, đạp muốn gãy chân mới về được nhà, vừa đói vừa mệt, ăn xong là nằm một đống, kĩ niệm đi lạc lần đầu tiên trong đời.
…
Tui đã quyết định đi cùng gia đình, mùng 10 tết sẽ chuyển nhà, tui cũng nghỉ học ở trường, từ lúc đó tui cũng ít gặp Tuyết, lâu lâu Tuyết cũng rủ đi đây đó nhưng tui ít đi với Tuyết, toàn tìm cách từ chối, vì tui không muốn vướng sâu vào chuyện tình cảm với Tuyết, lỡ như Tuyết hại đời tui rồi bắt tui ở lại lãnh hậu quả rồi sao, he he.
Cuối cùng thì cũng tới đêm giao thừa, tui không đi đâu cả, ở nhà phụ tiếp quán nước, mấy ngày này quán đông khách, 11 giờ, ba mẹ tui ở dưới nhà đón giao thừa, tui thì lên phòng chuẩn bị đi ngủ, tui mân mê cái điện thoại, xem danh bạ thì chợt nhận ra hôm đó có lưu sdt của Hương để nhắn tin, lòng phân vân không biết có nên gọi hay không ? Nếu mẹ Hương bắt máy thì sao ? Hehe tự nhiên trong đầu loé lên 1 tia sáng, tối nay giao thừa mà, gọi điện hỏi thăm chúc mừng năm mới thì có sao, thế là bấm gọi, tút tút tút….
– Alo, ai vậy ? ( giọng Hương )
– Chị còn nhớ ai không ?
– Phong phải không ?
– Uhm, em nè, chị đang đón giao thừa à ?
– Chị đang ngủ.
– Sao ngủ sớm vậy, nhà chị không đón giao thừa sao ?
– Mẹ với anh hai đang đón giao thừa, còn chị thức không nỗi.
– Vậy em làm phiền chị rồi, chúc chị năm mới vui vẻ nhé ! ( chưa kịp nghĩ ra gì nên chúc đại )
– Hihi, chị cũng chúc em năm mới vui vẻ nhé.
– Mà chị đang sài điện thoại của bạn chị đó à ? he he.
– … Sđt này là của chị, cho chị xin lỗi nhé, vì chị không muốn ảnh hưởng tới việc học của em nên nói dối.
– Em hiểu mà, thôi ngủ đi bà chị nhỏ ( tui thường gọi Hương như vậy ), khuya rồi, mai nói chuyện nhé.
– Chị ngủ đây, em cũng ngủ đi.
– Chị còn nhớ ai không ?
– Phong phải không ?
– Uhm, em nè, chị đang đón giao thừa à ?
– Chị đang ngủ.
– Sao ngủ sớm vậy, nhà chị không đón giao thừa sao ?
– Mẹ với anh hai đang đón giao thừa, còn chị thức không nỗi.
– Vậy em làm phiền chị rồi, chúc chị năm mới vui vẻ nhé ! ( chưa kịp nghĩ ra gì nên chúc đại )
– Hihi, chị cũng chúc em năm mới vui vẻ nhé.
– Mà chị đang sài điện thoại của bạn chị đó à ? he he.
– … Sđt này là của chị, cho chị xin lỗi nhé, vì chị không muốn ảnh hưởng tới việc học của em nên nói dối.
– Em hiểu mà, thôi ngủ đi bà chị nhỏ ( tui thường gọi Hương như vậy ), khuya rồi, mai nói chuyện nhé.
– Chị ngủ đây, em cũng ngủ đi.
Đúng là Hương nói dối mình nhưng tại sao chứ, vì Hương có người khác, vì sợ mình không chuyên tâm học hành, vì bà mẹ vì …… quá nhiều lý do nhưng cũng chẳng đáng bận tâm nữa, từ bây giờ thì có thể nhắn tin gọi điện bình thường được rồi nhưng vẫn còn 1 trở ngại, Hương và người kia thế nào rồi ? Tui sẽ làm cái gì đây ? Chẳng biết ra làm sao nữa…. thôi thì cứ cắm đầu chạy dù có lạc đường thì cũng là một bài học.
…
Tui vừa chợp mắt 1 lát thì Tuyết gọi chúc mừng năm mới, rồi còn hẹn mai đi chơi, cũng đành chiều vậy, hết lý do để trốn tránh rồi, mai là tết rồi mà…
Tui thức từ rất sớm, cũng như mọi ngày thường, chỉ có điều không thức tập thể dục mà thức chuẩn bị đồ đi chơi tết, sơ mi quần jean, vậy là đủ, không khí tết ở chổ tui cũng như bao nơi khác, vắng tanh, chỉ những nơi ăn chơi thì đông đúc còn ngoài đường thì không một bóng người, tất cả đều đi đâu đó chơi hết rồi, cái không khí se se lạnh của một ngày cuối đông hòa cùng ánh nắng ấm ấp của năm mới nó tạo nên 1 cái gì đó thật đặc biệt, tui chạy xe từ từ đến chổ hẹn vì muốn tận hưởng khung cảnh năm mới này, nhà nào cũng trang hoàng rực rở, rực rở một màu vàng tươi, hoa mai, hoa cúc đầy sân, trong nhà lon bia nước ngọt bánh trái bài đầy ra, tết ở miền tây là vậy, nhà nào dù nghèo cũng phải bài biện cái này cái kia cho bằng người ta, rùi tụm năm tụm ba đánh bài, qua 1 con tết là nhà nhà thêm vài cục nợ. ( haizz đến giờ vẫn thế )
Đến chổ hẹn, nhìn quanh không thấy Tuyết đâu, định bấm điện thoại gọi cho Tuyết, vừa bấm thì thấy Tuyết đi tới, hôm nay Tuyết nhìn khác hẳn, bình thường Tuyết ăn mặc cũng kín đáo lắm, nhưng hôm nay Tuyết mặc một cái đầm ngắn và nếu bỏ cái lớp ren huyền bí trên cặp đùi trắng mướt ấy thì chắc tui phải vào viện truyền máu rồi.
– Tết rùi lì xì em đâu ? – Tuyết chìa tay về phía tui.
– Em chưa chúc anh mà đòi lì xì là sao ? Chúc đi rồi anh lì xì.
– Chúc cái đầu anh đó, hồi tối em chúc rồi mà.
– Chúc qua điện thoại không tính.
– Chúc qua điện thoại cũng là chúc mà.
– Vậy thì anh lì xì em nè, đợi anh một lát.
– Em chưa chúc anh mà đòi lì xì là sao ? Chúc đi rồi anh lì xì.
– Chúc cái đầu anh đó, hồi tối em chúc rồi mà.
– Chúc qua điện thoại không tính.
– Chúc qua điện thoại cũng là chúc mà.
– Vậy thì anh lì xì em nè, đợi anh một lát.
Tui lấy điện thoại ra, viết tin nhắn, 500.000.000 + bao lì xì rồi bấm gửi cho Tuyết.
– Anh lì xì em rồi đó, 500 triệu luôn, he he.
– Em không chịu đâu anh chơi xấu quá.
– Thì em chúc bằng diện thoại nên anh lì xì bằng điện thoại.
– Thôi không giỡn với anh nữa, mình đi đâu chơi vậy anh ?
– Em không chịu đâu anh chơi xấu quá.
– Thì em chúc bằng diện thoại nên anh lì xì bằng điện thoại.
– Thôi không giỡn với anh nữa, mình đi đâu chơi vậy anh ?
Tui suy nghĩ 1 lát.
– Đi với anh đến chổ này nhé.
– Tuyết đồng ý.
– Tuyết đồng ý.
Tui không chở Tuyết đi tới 1 nơi thật đặc biệt, đây là nơi mà mỗi buổi chiều tui thường tới, đơn giản hóng gió và thư giản thôi, chổ đó là một khu đang quy hoạch dở dang, người ta đổ cát hết một phần rồi, một bên là bãi cỏ xanh với những hàng phi lao phất phơ theo gió, một bên là đồng ruộng xanh bát ngát, từng ô từng thửa ruộng kéo dài ra xa tít chân trời, chổ này gần nhà tui, hồi trước khi còn lớp 6 khi nơi này mới đổ cát, tui và mấy đám bạn thường ra đây nghịch cát, còn bây giờ chỉ còn mình tui còn nhớ nơi này, nó đã thay đổi và hoang sơ hơn rất nhiều, ở đây thật yên tỉnh, chỉ có những làn gió đang đùa vui với cây cỏ, Tuyết dường như thích nơi này lắm, Tuyết cứ tung tăng đi dọc theo bờ ruộng, Tuyết hỏi tui.
– Sao anh biết chổ này hay vậy, vừa đẹp vừa lạ thật đó.
– Chiều nào anh cũng ra đây mà.
– Nè khai thiệt đi, anh dắt bao nhiêu con tới đây rồi.
– Ờ, anh chả nhớ.
– Đồ lăng nhăng ! – Tuyết bỉu môi.
– Cái gì mà lăng nhăng, con nào là con nào, anh có bao giờ dắt con nào đâu.
– Xạo quá đi, mau khai thiệt ra.
– Ờ anh đâu có dắt, tự có con nó đi theo anh chứ bộ.
– Con nào thế khai mau ?
– Thì con đang nói chuyện với anh nè.
– Aaa… Anh chết với em.
– Chiều nào anh cũng ra đây mà.
– Nè khai thiệt đi, anh dắt bao nhiêu con tới đây rồi.
– Ờ, anh chả nhớ.
– Đồ lăng nhăng ! – Tuyết bỉu môi.
– Cái gì mà lăng nhăng, con nào là con nào, anh có bao giờ dắt con nào đâu.
– Xạo quá đi, mau khai thiệt ra.
– Ờ anh đâu có dắt, tự có con nó đi theo anh chứ bộ.
– Con nào thế khai mau ?
– Thì con đang nói chuyện với anh nè.
– Aaa… Anh chết với em.
Tuyết rượt tui chạy trên bờ đê cao, tui bất ngờ trượt chân, trượt xuống ruộng, mai là nó không dốc mà lài lắm, nên tui không té xuống ruộng mà chỉ nằm trên sườn đê, Tuyết hoảng hồn đi xuống chổ tui.
– Anh có sao không ?
– Không, tự nhiên anh phát hiện ra 1 điều.
– Là gì vậy ?
– Em nằm xuống đi, như anh vậy nè.
– Không, tự nhiên anh phát hiện ra 1 điều.
– Là gì vậy ?
– Em nằm xuống đi, như anh vậy nè.
Tuyết nằm xuống, nhìn về phía cánh đồng rồi nhìn lên trời, rồi nhìn qua tui.
– Nhìn lạ qua anh há, một bên toàn là mây một bên là ruộng lúa, nhìn giống như là có hai cánh đồng, một cánh đồng lúa, một cánh đồng mây vậy.
– Uhm, đẹp thật, nhưng chắc anh sẽ không thấy cảnh này nữa.
– Sao vậy anh ?
– Mùng 10 anh đi rồi.
– Uhm, đẹp thật, nhưng chắc anh sẽ không thấy cảnh này nữa.
– Sao vậy anh ?
– Mùng 10 anh đi rồi.
Tuyết như chết lặng, ánh mắt buồn rười rượi, tui mĩm cười, tay nắm eo Tuyết, kéo Tuyết xích vào, nói thầm vào tai Tuyết.
– Đừng khóc được không em, anh không muốn thấy em buồn.
– Nhưng nhưng …. – Tuyết không nói gì nữa, chỉ còn tiếng uất nghẹn…
– Nhưng nhưng …. – Tuyết không nói gì nữa, chỉ còn tiếng uất nghẹn…
Tuyết ngước nhìn lên đôi mắt ướt đẫm, tui ôm Tuyết vào lòng.
– Hôm nay tết nhứt rồi, đừng khóc như trẻ con mà.
– Anh mới là trẻ con đó. – Tuyết đấm đấm vào ngực.
– Anh là trẻ con được chưa, em là người lớn rồi, bạo ghê.
– Bạo cái gì?
– Thì tối hôm đó em xém chút lấy đời trai anh rồi.
– Anh mới là trẻ con đó. – Tuyết đấm đấm vào ngực.
– Anh là trẻ con được chưa, em là người lớn rồi, bạo ghê.
– Bạo cái gì?
– Thì tối hôm đó em xém chút lấy đời trai anh rồi.
Tuyết đỏ mặt, miệng lắp bấp.
– Ơ… tại tối đó em say mà, mà anh có làm gì em không đó ?
– Không thấy anh ngủ ngoài nhà khách sao mà còn hỏi ?
– Uh, coi như anh không quá biến thái.
– Dám nói anh biến thái à, biến thái nè, tui vừa nói vừa chọt lét Tuyết.
– Không thấy anh ngủ ngoài nhà khách sao mà còn hỏi ?
– Uh, coi như anh không quá biến thái.
– Dám nói anh biến thái à, biến thái nè, tui vừa nói vừa chọt lét Tuyết.
Tuyết cười sặc sựa, giởn một hồi cái gì đến nó cũng đến, đặt lên môi Tuyết một nụ hôn nồng cháy, lưỡi cuốn quýt lấy nhau, tay tui luồn qua lưng rồi xuống sờ khu vực đồi A1 ấy, nó căng tròn mịn màng mặc dù là qua cái lớp vãi đầm, ngực Tuyết áp chặt vào người, đôi môi tui rời khỏi môi, tiến vào sau gáy Tuyết, mùi hương đam mê lấn át tâm trí tui, tay vẫn đang vuốt ve người Tuyết, một tay luồn qua lớp ren đi vào trong vùng da thịt đam mê ấy, đùi Tuyết mát lạnh, tui mân mê một cách từ từ từng centimet, Tuyết cũng đang hưởng ứng theo, hai tay Tuyết ôm chặt lấy tui, vào nắm một cách vô thức, Tuyết ngửa cổ lên cho đôi môi tham lam đang từ từ hôn từng mảng da thịt trắng ngần, đùi Tuyết mở rộng ra như hiểu ý, tui tiến vào sâu hơn, tới khu vực kì bí mà bình thường mắt thường không thể nhìn thấy ấy, chạm tới đáy quần lót Tuyết nó đã ướt tự bao giờ, tay tui lướt nhẹ trên cái khe hẹp ấy, nó đang hằn lên trên lớp vãi lót mềm, ngón tay tui xoa xoa, miết miết dọc theo khe suối ấy, dường như càng xoa càng miết thì nước càng chảy mạnh hơn, tạo hóa của thiên nhiên là thế, người Tuyết bắt đầu ưởn theo từng nhịp vuốt của ngón tay tui, cứ như mình chỉ dùng một ngón tay mà có thể điểu khiển cả một cơ thể căng tràn nhục vọng này.
Kéo áo Tuyết xuống, đôi môi tham lam của tui đã phát hiện ra mục tiêu mới mà nãy giờ vẫn bỏ ngỏ nó, đôi bồng đảo ấy vẫn chưa có người ghé thăm, kéo áo Tuyết xuống gần quá nữa, môi tui cũng đang lần theo hôn từng chi tiết mà tạo hóa đã chạm chổ lên ấy, khẻ cắn nhẹ lên đầu ti Tuyết, Tuyết khẻ rùng mình như có dòng điện chạy qua, ngón tay ở dưới đang kéo đáy quần Tuyết qua 1 bên, xâm nhập vào trong khe ướt đẫm ấy, xoa nắn mân mê đôi môi khát tình ấy, rồi lại miết lên miết xuống, làm Tuyết rên ư ư theo từng nhịp, rồi bất chợp, tay tui đút vào cái khe nhỏ ấy, Tuyết càng rên lớn hơn, miệng ú ớ:
– Anh….mìnhhhh….tìm… chổ….nào…khác…đii
Tay tui chậm dần, Tuyết nói cũng đúng chổ này không ổn, đang ban ngày, lở ai ra nhìn thấy thì chết, tui nhìn Tuyết, đôi má Tuyết đỏ ửng, mắt đờ đẩn như người đang say, chắc là thấm thuốc lắm rồi đây, tui mỉm cười bảo Tuyết:
– Mình kiếm chổ nào khác em nhé! – Tuyết gật đầu….
Cả hai cùng ngồi dậy, chỉnh sữa lại quần áo, ra đường trong hoàng cảnh này chắc bị người ta tưởng rằng hai đứa này vừa trong trại mới ra quá, tết nhứt mà quần áo đầu tóc bù xù như tổ quạ ấy. Tuyết vừa đi vừa ôm chặt tay tui, cứ như là sợ tui sắp bay theo gió đi mất ấy.
Chạy lòng vòng, tui định kiếm đại cái nhà nghỉ nào cũng được mà nghĩ lại thì thấy không được, tết mới 9h – 10h sáng mà kéo nhau vào nhà nghỉ rồi thì không ổn, lở có người nào quen mà thấy thì mất danh giá của Tuyết hết, còn tui thì chả sao mấy ngày nữa là vĩnh biệt nơi này rồi, nhà tui càng không được, quán nước tết vẫn bán, chỉ còn nhà Tuyết thôi.
– Tuyết nhà em còn ai không ?
– Không được, nhà em còn anh chị đang ở nhà.
– Không được, nhà em còn anh chị đang ở nhà.
Suy nghĩ 1 lát chợt một ánh sáng lóe lên, tui đổi hướng về nhà, Tuyết ở đằng sau siết chặt người tui, dường như đang muốn nếu kéo thứ gì đó sắp mất đi.
Tui chạy xe về nhà cất, đi bộ cùng Tuyết ra ngôi trường sau nhà, nó nằm tận giữa cái khu công nghiệp bỏ hoang sau nhà tui, trước đây nó là chổ học phụ đạo và thể dục của mấy lớp phổ thông, có 2 tầng, cổng đã khóa, nhưng tui biết rỏ chổ này, nó là nơi tui thường cúp học trốn tiết nên thiếu gì lối vào, có 1 lối ở căn tin và còn nhiều lối khác, mở cửa sau căng tin, tui cùng Tuyết đi vào trường, ngôi trường còn khá mới, những tán cây, hành lang, cầu thang, và cái lớp ngày xưa vẫn còn đó, cái bàn của tui ngồi vẫn còn đó, in hằng nhưng nét vẽ chi chit, tui vẽ đủ thứ, trong sách, trên cặp, tường, bàn ghế, và tất nhiên trong đầu một thằng nhóc 16 17 tuổi hồi đó là cái thứ quái gì thì chắc ai cũng biết, đứa con gái nào mà xui xẻo ngồi gần tui thì chắc nó đỏ mặt mà chết. Tui và Tuyết dạo vài vòng quanh trường, đến cái lớp nơi tui từng học, đứng ngoài hành lang nơi tui từng đứng. Cửa lớp tui không khóa được, cửa cây mà cái chổ khóa thì nó bị hư 1 lổ to đùng rùi, dù sao thì cũng không cần khóa làm gì, năm sau người ta san bằng chổ này rồi, trường mới cũng đã được xây, nên ngôi trường này bị bỏ hoang, tui kéo vào lớp, đến cái chổ mà tui hay ngồi.
– Hôm nay mình học chung nhé.
– Học gì vậy anh ?
– Em nhìn xuống bàn đi.
– Cái anh này, cái gì mà chằn chịt vậy hả. – Tuyết đấm tui một cái
– Công sức mấy năm học của anh đó, đẹp hem ?
– Đẹp cái đầu anh, đồ dâm tặc.
– Vậy em tưởng anh là gay à, con trai thằng nào chả vậy.
– Ứ em tưởng anh đàng hoàng hơn nhiều.
– Thì anh có gì bậy bạ đâu nè ?
– Anh vẽ mấy cái đó mà hem bậy bạ à ?
– Anh vẽ thì bậy bạ, còn làm thì không bậy bạ phải không. – Tui ôm chầm lấy Tuyết.
– Học gì vậy anh ?
– Em nhìn xuống bàn đi.
– Cái anh này, cái gì mà chằn chịt vậy hả. – Tuyết đấm tui một cái
– Công sức mấy năm học của anh đó, đẹp hem ?
– Đẹp cái đầu anh, đồ dâm tặc.
– Vậy em tưởng anh là gay à, con trai thằng nào chả vậy.
– Ứ em tưởng anh đàng hoàng hơn nhiều.
– Thì anh có gì bậy bạ đâu nè ?
– Anh vẽ mấy cái đó mà hem bậy bạ à ?
– Anh vẽ thì bậy bạ, còn làm thì không bậy bạ phải không. – Tui ôm chầm lấy Tuyết.
Không đợi Tuyết trả lời, tui đã khóa môi Tuyết bằng nụ hôn nồng cháy, Tuyết giảy giụa chống trả yếu ớt, bàn tay ma thuật tui bắt đầu khám phá những bí mật của tạo hóa, luồn tay vào trong cái đầm ngắn tui bắt đầu vuốt ve đùi trong của Tuyết, tay kia vẫn đang xoa bớp cặp mông căng tròn của Tuyết, Tuyết buông xuôi thả mình theo dòng nước lũ, môi tui bắt đầu tìm nơi nhạy cảm hơn, lướt nhẹ từ cái cổ trắng ngần xuống từ từ nơi đồi thông hai mộ, kéo áo Tuyết xuống, để lộ ra bộ ngực trắng ngần đang vươn cao hảnh diện, tui được dịp mân mê bú nút đôi nhủ hoa mêm mại ấy.
Đẩy Tuyết dựa vào sát tường, tui vừa bú liếm ngực Tuyết, tay thì vẫn không ngừng kích thích con bướm nhỏ nơi vườn xuân của Tuyết, Tuyết rên khe khẽ trong từng cơn khoái lạc, hai chân Tuyết mở rộng ra hết cở, tui phải kéo nó khép lại rồi kéo cái quần lót nhỏ nhắn ướt đẩm nước nhờn ra khỏi chân Tuyết cho mấy ngón tay dể dàng hoạt động, ngón tay tui lướt trên phần da thịt đê mê căng tràn trơn lán trên đôi cánh bướm ấy, rồi lại đưa ngón tay từ từ vào trong khe hẹp, nước nhờn rỉ ra ấm nóng, âm hộ Tuyết co thắt bóp lấy ngón tay tui, tui đưa vào từ từ 1 ngón rồi lại rút ra, rồi hai ngón, ngón tay tui cong lên chà xát vào lớp sần sùi trong hang động ẩm ướt ấy, tui đưa ra đút vào càng lúc càng nhanh hơn, âm đạo Tuyết co bóp chặt lấy hai ngón tay, Tuyết rên càng lúc càng lớn hơn nữa:
– Từ ư ư.. Thành aa.a..a….
Rùi Tuyết không chịu được nữa la lớn.
– AAAAAAAAA.
Người Tuyết co giật từng cơn, đôi mắt lim dim như người đang trong cơn mê sảng.
Tui vẫn đang ôm và hôn ngực Tuyết, tui đứng dậy, bỏ hết mấy thứ vướn víu trên người, kéo chiếc đầm Tuyết qua khỏi người Tuyết, cái nịt ngực đã bung ra tự bao giờ rồi, thân thể trắng ngần của Tuyết bây giờ đã không còn gì che đậy, tui bé Tuyết lên bàn, đẩy hai chan Tuyết ra, tui cúi mặt xuống, hôn lên cái vật thiên liêng đã tạo nên xã hội loài người như là một lời cảm ơn, Tuyết hoảng hồn hỏi :
– Anh làm gì kì vậy ?
Tui cười bảo
– Em cứ nằm im đó.
Tuyết vâng lời nằm xuống chờ đợi, tui liếm nhè nhẹ vào hai mép âm hộ, rồi tách hai mép ra, đưa lưỡi vào rồi liếm dọc lên, Tuyết rùng mình, những âm thanh khoái lạc lại tuôn trào ư ử, dùng 2 ngón tay tui tách hai mép ra để lộ cái điểm chết người, cái hột của Tuyết nó cũng nho nhỏ thôi, cái lưỡi tham lam lại ngoái vào chổ hiểm, Tuyết oằn oại trên bàn, miệng không ngừng rên những tiếng vô nghĩa, cứ như thế này thì Tuyết lại ra thêm 1 lần mất, thằng nhỏ của tui nó cũng chịu hết nổi rồi, nước rỉ ra lên láng, tui đứng dậy, cầm lấy 2 chân Tuyết, đưa thằng nhỏ tới gần làm quen với cô bé, đầu thằng bé trơn bóng trọc lóc đang tách từ từ hai mép, tui nhìn Tuyết xem Tuyết có đồng ý không, Tuyết nhìn tui, giọng yếu ớt Tuyết nói :
– Em …. xin lỗi anh, em đã mất…
Tui cúi xuống hôn Tuyết:
– Anh không quan tâm chuyện đó đâu.
Tui rướn mạnh vào, một cú trượt dài, ôi sướng, sướng không thể tả hết bằng lời được, Tuyết chỉ “Aaa…” lên được một tiếng, sau cú đó tui xém xuất ra, trong đó thật khít, lại ấm, nó cứ co bóp không ngừng làm tui xém chết, hơn nửa năm không này nọ nên khó kìm chế được, tui phải cố gắng bình tỉnh làm từ từ, cứ ra vào từ từ, hai mép bị căng hết cở, nước nhờn ứ ra dòng dòng, rồi nhanh dần, Tuyết lại rên và la: “Aaa…A.. ư…ư”, không thể giữ lâu hơn được nữa, tui chỉ còn biết làm theo bản năng, dập hết sức mình, tiếp bịch bịch vang khắp phòng, tiếng la của Tuyết càng lúc càng lớn hơn…
– Chết em, Aaaaa…. chết em mất AAAAAA.
Làn điện cao thế chạy qua một cách mãnh liệt, tui xuất tinh ào ạt, cả người Tuyết giật giật, thằng nhỏ cũng giật theo, tui đổ sập xuống người Tuyết, mồ hôi nhễ nhại.
Tuyết vòng tay ôm lấy tui, đôi mắt Tuyết long lanh, má ửng hồng, hai thân thể trần truồng vẫn đang ôm trầm lấy nhau, lấy tay vuốt nhẹ lên má Tuyết, đặt lên nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi hồng vẫn còn đang khát khao ấy, khẻ nói với Tuyết:
– Anh sẽ không quên em đâu, nhưng em phải sống tốt khi không có anh đó.
Buổi chiều ngày hôm đó, tui chở Tuyết trên chiếc xe đạp củ, chạy trên con đường giữa cánh đồng ấy, vừa đi vừa hát vu vơ, rồi dừng lại ở một đoạn đẹp nhất, tui không ôm hay nắm tay Tuyết nữa, cứ im lặng nhìn cảnh vật đang chìm vào bóng tối….
– Mình về em nhé. – tui quay đi.
Từ đằng sau Tuyết ôm lấy tui, siết chặt, tui nắm lấy tay Tuyết, quay người lại, ôm lấy thân hình mảnh mai ấy một lần cuối cùng, màn đêm bao trùm lên mọi thứ, chấm hết một ngày và chấm hết cho một cuộc tình.
Đối với Tuyết tình cảm tui dành cho Tuyết nó thật khó xác định, nó có những gì đẹp nhất của tình yêu và tình bạn, không có hờn ghen, không có ích kỷ, chỉ có niềm vui, chỉ muốn dành cho nhau những gì đẹp nhất… Thật khó để kiếm tìm một tình yêu như vậy lần thứ hai trong đời và bây giờ Tuyết như thế nào, tui cũng không rỏ, đã 3 năm trôi qua, hi vọng người con gái ấy, người đã yêu tôi bằng cả tấm lòng được hạnh phúc.
Cuối cùng ngày dọn nhà cũng đến, tui không muốn nhắc lại chuyện tình của Tuyết, tui không muốn hứa hẹn gì cả, cứ cho tui là một gả sở khanh đi, ăn xong rồi chạy cũng được, còn hơn là hứa hẹn gì đó, để người ta hi vọng để người ta chờ đợi rồi lại dập tắt, như vậy còn đau khổ hơn là giết người, vì vậy chưa bao giờ tui nói yêu Tuyết.
Tui đi cùng xe chở đồ, tui ít khi nào đi xe, mà cũng gan lắm, chả thèm uống thuốc chống ói hay dán cái quỷ gì đó, ban đầu cũng chả sao, chạy gần 4 – 5 tiếng mà chả bị gì, vẫn còn ngồi nghe kể chuyện đêm khuya, chuyện về một cô đào hát, đời nghệ sĩ thì éo le như cây me ấy, nghe mà tới não lòng, hai ba đời chồng bị quăng đi quăng lại như một món hàng, đời con gái sao mà khổ thế, mình mà làm con gái đẹp thì chả ngốc như mấy người này, nghĩ vậy thôi chứ không biết làm được không, mình mà làm con gái chắc cũng trắc nết lắm kha kha…
Xe tấp vào quán hủ tiếu bên đường, cũng hơn 12h khuya rồi, ngồi tám dóc với ông tài xế, tình hình chiến tranh thế giới, giá xăng dầu tuột lên tuột xuống, mà giá xăng nó tuột xuống thì cũng shock như đàn bà mà tuột quần xuống vậy, ăn hết tô hủ tiếu, ngồi nhắm nháp ly cà phê nóng, nhìn lên bầu trời đêm, nhiều sao thật, đã quá lâu rồi, không được ngắm nhiều sao vậy….
…
– Anh Điền ơi, đi xuống lòng hồ bắt dế đi !
– Thôi, đi bắn bi đi.
– Ở đâu vậy anh ?
– Đi theo anh.
– Thôi, đi bắn bi đi.
– Ở đâu vậy anh ?
– Đi theo anh.
Hai thằng nhóc lấy xe đạp, chạy trên con đường nhỏ giữa khu vườn xoài, hai đứa tấp vào một ngôi nhà nhỏ.
– Thắng ơi, ra chơi bắn bi. – tiếng thằng Điền gọi to.
Trong nhà hai đứa nhóc chạy ra, một trai một gái.
– Hôm nay mày dẫn theo ai đó ? Tiếng thằng con trai.
– Bạn tao, hay ăn thua đủ với mày.
– Bạn tao, hay ăn thua đủ với mày.
Thằng nhóc nhỏ nó không chú ý gì cuộc chơi lắm, nó nhìn con bé mặc cái váy hồng đằng kia, con bé đang chăm chú theo dõi trận đấu giữa anh nó và hai địch thủ. Trong lòng thằng nhóc mới 10 tuổi ấy đang nghĩ “ sao con bé đó điệu thế không biết, cả cái máy tóc ngố ngố nữa nhưng cũng dể thương lắm “.
…
Trong ký ức của tui, quê ngoại nắng cháy da, với những vườn điều, vườn xoài rộng lớn, khu rừng khô rụng lá, những con đường đất đỏ chạy dài, những thằng nhóc chơi bắn bi tán dép và ấn tượng nhất là cái lòng hồ rộng mênh mông.
Xe chạy băng băng trên đường cao tốc, tui cảm thấy trong người không ổn, dường như tô hủ tiếu trong bụng nó đang đấu tranh đòi tự do, tui thấy mệt rất mệt, mồ hôi đầm đìa con chân tay thì lạnh ngắt, xe chạy hơn 100 km/h, gió lùa vào lạnh thấu sương, tui chịu hết nỗi kêu bác tài dừng lại, chạy xuống đường nôn thóc nôn tháo, thế là đi toi tô hủ tiếu, phong trào kháng chiến của bọn nó đã thành công mĩ mãn để lại cho chế độ thống trị một bi kịch thảm thương, và dư âm của nó cũng kéo dài dai dẫn, tui ói dài suốt quảng đường còn lại, ói ra mật xanh mật trắng, cuối cùng, sau 3 tiếng ói liên tục, tui cũng về được tới nơi, gọi cho cậu dượng gần đó ra mở cửa rồi khiên đồ vào, còn tui thì nhảy lên cái nệm, làm 1 giấc, chịu hết nỗi.
Ngủ được một lát, cậu 5 và dượng út gọi đi cà phê, ngồi nhâm nhỉ nói chuyện vườn tược, chuyện học hành, cuộc sống trên này với mấy ổng, trên đây người ta chủ yếu sống vào việc làm vườn, nhất là xoài, sống theo mùa vụ, so với trước đây thì bây giờ khác trước nhiều, điện đường trường trạm đều có đủ, chổ tui ở cũng gần như được một cái thị trấn nhỏ rồi, dân cư cũng nhiều, trước nhà vừa mọc thêm một cái xưởng may giày, khác xa với những gì tui tưởng tượng trước khi lên.
Nhà tui cũng có một mẫu xoài, giữa vườn có một con suối nhỏ, nghe cũng khá là thơ mộng, xoài trên cây cũng đang độ chín vàng ươm, tui bẻ vài trái, lột vỏ ăn chống đói rồi đi ngủ, đợi ba mẹ đi xe khách lên sau
Cuộc sống bình dị, yên tỉnh nơi đây làm tui khá buồn chán, cả ngày chả làm gì, hết ăn ngủ, rồi xem tivi, lâu lâu ra vườn kiếm trái cây, đủ thứ trái, cóc, ổi, xoài, mít, bưởi… ba tui thấy tạp nham quá nên chặt gần hết, chỉ chừa lại vài cây để ăn và xoài thôi, tối tối nhắn tin với Hương, vài tin rồi đi ngủ, cũng không có gì đặc biệt, chỉ nói chuyện bình thường.
Chiều chiều tui lại xách xe đi dạo, cũng muốn biết nhà Hương ở đâu nhưng cũng ngại, chẳng dám hỏi, chỉ chạy đi lòng vòng chơi. Ở đây tuy gọi là gần chợ nhưng nhà cửa cũng thưa thớt, quanh chợ thì có được 1, 2 dãy nhà, còn lại thì toàn là vườn tược, chạy xa xa ra thì toàn là rừng, cây với cây, nhiều như lông …. cuộc sống bình dị và nhàn hạ đâm ra chán. Tối tối thì qua nhà mấy con em họ tán dóc, trên đây mình có rất nhiều em họ, bên nội bên ngoại điều có đủ, hầu hết đều khá xinh trừ bà chị 2 mập, bọn nó cũng rất thân với tui, nhưng không nên đụng chạm vào, mình Hương thôi cũng đủ mệt lắm rồi.
Hơn mười ngày sau khi lên quê ngoại sống, một buổi chiều đẹp trời, tự nhiên bà ngoại đến nhà kêu chở ngoại vô nhà bác 9 nào đó để ở lại tâm sự rồi mai ăn đám giổ ông 9, dọc đường đi nghe bà ngoại nói mới biết bà 9 là bà ngoại của Hương, tui vui như bắt được vàng, he he tự nhiên không cần hỏi mà có người dẫn mình tới tận nhà, mà không biết là Hương có nhà không ???
Tui theo sự chỉ dẫn nhiệt tình của ngoại, băng mấy khúc đường rừng, rồi tới một khu dân cư nhỏ, lại qua 1 cái ngả ba, rồi 1 cái nữa vào tận 1 khu vườn xoài, rồi lại rẽ 1 cái nữa vào thật sâu trong khu vườn tối ôm, một căn nhà gổ nhỏ hiện dần ra trước mắt, trước nhà cậu 3 đang lúi húi sữa cái xe máy, tui chào cậu 3 rồi bước vào căn nhà, căn nhà khá tối, trong nhà có rất nhiều người lớn, tui theo chỉ dẫn của bà ngoại phải chào hết người này người kia, bà ngoại tui gọi to :
– Chị xui ơi, tui tới rồi nè.
Bà chín từ trong buồng bước ra, kèm theo đó là.
– Thưa bà nội mới tới. – Tiếng Hương chào bà nội.
Hương ngẩn người nhìn tui, tui cũng không kịp phản ứng gì, bà 9 kêu Hương lấy nước mời tui và bà ngoại hai đứa mới tỉnh ra, Hương định khui nước ngọt mời tui nhưng tui cứ khăng khăng đòi uống nước lạnh, hai đứa lại dằng co, biết bao lâu không gặp rồi nhưng vẫn cứ như vậy, cứ hay cãi nhau mấy chuyện lặt vặt, được 1 lát Hương kéo tui ra sau vườn, Hương còn rủ thêm 1 bạn nữ, hình như tên là Thảo, Hương đi trước dẫn đường, nhìn Hương dáng Hương đi thật quen thuộc, hình như là đã gặp trong một giấc mơ nào đó thì phải, trong giấc mơ ấy, tui đã ôm Hương vào lòng và ngày hôm nay nếu không có Thảo có lẽ tui đã làm như vậy.
Hương nói với tui là ra bờ hồ thì phải, lúc trước khi gọi điện cho Hương thì Hương thường ở ngoài đó, hai đứa thường diễn tả với nhau về cảnh vật xung quanh mình, Hương vừa đi vừa hát vu vơ gì đó, đã bao lâu rồi không gặp, Hương vẫn hồn nhiên như trước, vẫn nụ cười rạng rỡ đó, hai đứa vừa đi vừa tám.
– Em hay nhỉ, nhà chị khó tìm thế này mà cũng mò vô được. – Hương nói
– Em có bà ngoại chỉ đường mà, nên cũng không khó tìm lắm.
– Chị quên mất là có bà nội đi cùng, hihi.
– Bà ngoại mà ? – Tui hỏi.
– Bà nội chứ.
– Bà ngoại em.
– Bà nội….bà ngoại…. bà nội …..bla bla…
– Em có bà ngoại chỉ đường mà, nên cũng không khó tìm lắm.
– Chị quên mất là có bà nội đi cùng, hihi.
– Bà ngoại mà ? – Tui hỏi.
– Bà nội chứ.
– Bà ngoại em.
– Bà nội….bà ngoại…. bà nội …..bla bla…
Và cái điệp khúc cãi nhau vu vơ vì những chuyện vớ vẫn lại tiếp tục.
– Bà nội chị là bà ngoại của em, đúng không ? – Tui chốt lại 1 câu.
– Thì bà ngoại em là bà nội chị … ờ… đúng rồi, ha ha.
– Thì bà ngoại em là bà nội chị … ờ… đúng rồi, ha ha.
Cãi xong hai đứa lại cười rất tươi, giờ nghĩ lại không biết tại sao lại cãi nhau những chuyện vớ vẫn đến thế. Lúc đó con nít, ngốc xít như vậy nhưng thật sự là rất vui. Hương chợt im lặng, quay sang tui hỏi một câu mà tui chả ngờ tới.
– Em có người yêu rồi phải không ?
Thoáng suy nghĩ, tui trả lời.
– Chưa, em không dám có người yêu, em lên đây rồi người ta ở dưới tính sao đây ?
Hương thoáng trầm tư rồi ánh mắt sáng lên như thông suốt đều gì đó, Hương lại quay đi không nói gì nữa.
Cuối cùng cũng ra tới bờ hồ, Hương ngồi trên bãi sỏi ngắm nhìn hồ nước mênh mông, mình rất muốn tả chi tiết cảnh này nhưng không nên tả cho lắm vì nhiều khi các bạn sẽ lần ra địa điểm vì nơi này cũng khá đặc biệt, mình chỉ có thể tả sơ qua là nó rất đẹp và rất rộng, vào tùy mùa và tùy năm thì hồ có thể cạn hết nước.
Lúc này trong đầu tui nó đang âm thầm hát bài “ Ngồi bên em nghe gió ru êm đềm, ngồi bên em thời gian trôi quá mau….” cảnh vật thật thơ mộng, từng làn gió thổi nhè nhẹ, từng cơn sóng ập vào bờ, người con gái xinh xắn ấy đang nói nói cười cười với mình tuy khoảng cách cũng khá xa nhưng tim tui cũng đập rộn ràng.
Hương nói những chuyện vui về cuộc sống thường ngày, về gia đình của Hương, về mấy cậu mợ, câu chuyện dường như không dứt thì Hương lại chợt trầm tư, Hương nói về chuyện của Hương với người mà bà mẹ Hương cho tiến tới, có lẽ khoảng vài tuần nữa thì làm cái gì đó, Hương nói với tui điều này, một điều mà tui cũng không thật sự hiểu lắm. Hương nói :
“ Chị khó xử lắm, chị không muốn suy nghĩ về chuyện đó nữa “ qua ánh mắt và sắc mặt, người con gái mà tui cho là hồn nhiên nhất mà tui từng gặp ấy đang thật sự gặp 1 chuyện gì đó rất khó giải quyết, mà tui, tui giúp được gì bây giờ, tui cũng chỉ nói được: “ Nếu thấy khó quá thì chị đừng suy nghĩ nữa “ rồi không biết nói gì nữa, tui chỉ biết im lặng.
Nhưng bà chị quái dị ấy của tui, nét mặt vừa mới rươm rướm nước mắt ấy lại ngay lập tức chuyển thành nét mặt vui vẻ còn cười rất tươi khi thấy cậu 4 cậu 5 gì đó tiến tới, và có 1 điều là tui dường như chưa từng thấy Hương buồn dù có cũng chỉ là thoáng qua, Hương là cô gái hay cười nhất mà tui từng biết nhưng sau nụ cười đó là gì ? Đó là một câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Ngồi được 1 lát thì trời cũng sắp tối, hơn 5h chiều rồi, tui và Hương đi về nhà, bà ngoại nói là tối nay ở cùng bà 9 để tâm sự kêu tui về trước, tui xách xe định đi về thì Hương bảo, trời sắp tới rồi để bà chị nhỏ ( viết tắt bcn, Hương thì tự xưng như vậy, tui thì bảo là bà cụ non thì có ) dẫn em ra đường lộ.
Hương vừa chạy song song vừa nói chuyện đường xá, nét mặt Hương vẫn tươi cười, lạ thật, tui cứ tưởng là Hương sẽ nói điều gì với mình… Đoạn đường cũng xa xa nhưng sao chạy hết nhanh quá, tiễn tui ra tới đoạn đường trán nhựa rồi nhưng hai đứa vẫn chưa dứt câu chuyện.
Nói thêm vài câu rồi tạm biệt, tui vội phóng đi nhưng không dám quay đầu nhìn lại, không hiểu vì sao tui không dám quay lại nhìn, chỉ đi xa rồi tui mới dám quay đầu lại, tuy biết là không nhìn thấy Hương nhưng tui vẫn làm, trong lòng suy nghĩ vẫn vơ….
Hôm sau là ngày giỗ của ông ngoại Hương, ba mẹ tui cũng đi dự, chỉ còn mình tui ở nhà với thằng nhóc em tui, chiều thì nó đi học, tui buồn, chẳng có gì làm nên ra ngoài vườn tưới cây. Chiều ba mẹ cũng về, đang ngồi ăn, thì nghe ba mẹ nói chuyện, nói 1 hồi thì ba mẹ lại bàn chuyện về Hương, hôm nay trong đám giổ lúc Hương thắp nhang cho ông ngoại thì Hương khóc, vừa khóc vừa nói “ Ông ngoại ơi cứu con, con không muốn suy nghĩ nữa, chắc con chết mất “. Nghe mẹ kể dường như Hương đau khổ lắm, nước mắt đầm đìa, rồi mẹ Hương ôm Hương nói là sẽ bỏ chuyện đó.
Đầu óc tui cũng rối tung, vừa mừng vừa lo, mừng vì cái gì thì chắc ai cũng hiểu, nhưng cũng lo, không biết bây giờ Hương thế nào rồi, tui chạy ra sau vườn, gọi cho Hương, gọi hai lần mới có người bắt máy, giọng con trai, tui đoán chắc là thằng Toàn, anh hai của Hương, thua tui 1 tuổi, vài câu xã giao, rồi tui được biết sdt này bây giờ thuộc về Toàn, chắc để cắt liên lạc với tình địch của mình đây mà, he he. Không ngờ mình chưa làm gì cả mà sự việc thuận lợi ghê, mà cũng không biết là Hương có gì với mình không, rồi quan hệ với kia tới mức nào rồi, mà chắc cũng chưa có gì nên Hương mới như vậy, tối Hương nhắn tin bảo Hương đổi sdt, tui hỏi thăm Hương, hỏi người đó với Hương là như thế nào, rồi Hương có tình cảm với người ta không, rổi hỏi chuyện gì khiến Hương như vậy, nhưng kết quả không thu được gì rỏ ràng.
Từ khi tui lên ngoại, tui ít đi ra ngoài, vì trên cái xứ miệt vườn này, kiếm 1 quán café ra hồn còn khó hơn kiếm cây kim trong đống rơm, mấy thằng tuổi cở tui thì toàn làm vườn làm rẩy, không thì đua xe nghiện hút, khó kiếm được thằng nào mà nói chuyện được, nhưng may mắn còn mấy đứa em họ, buồn buồn ngồi tám hay hát karaoke với bọn nó cũng đở buồn, rồi tui cũng phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới, hứa với ba mẹ là lên đây ôn thi lại rồi thi vô mấy trường đại học trong thành phố, tối tối ngồi cầm cuốn sách úp lên mặt cho ba mẹ yên tâm, nhưng một tay thì để dưới bàn nhắn tin cho Hương.
Cứ khoảng 7h tới 9h tối là khoảng thời gian nhắn tin của thằng em bất hảo, đang mưu đồ thôn tính bà chị nhỏ của hắn, nhưng bà chị nhỏ của hắn cũng không phải hạng dễ chinh phục, hằng ngày hắn luôn suy nghĩ ra một chiêu nào đó làm điêu đứng bà chị nhỏ của hắn qua tin nhắn, nhưng chỉ cần 1 tin vượt quá giới hạn thì bà chị nhỏ của hắn nhanh chóng chuyển thành bà cụ non, xét nét từng ly từng tý, và giờ giấc nhắn tin được quy định rỏ ràng, mọi tin nhắn ngoài 7h tối thì không được trả lời, và đúng 9h thì đi ngủ, dù hắn có nếu kéo hay câu chuyện đang vui cở nào cũng phải ngừng lại ngay tức khắc.
Cứ ngày ngày trôi qua như thế, tui thật sự cũng rất mơ hồ về tình cảm của Hương dành cho mình, và tui cũng nhanh có kế hoạch gài bẫy Hương, từ trước tới giờ ít khi nào Hương gọi hoặc nhắn tin cho tui trừ khi có chuyện gì đặc biệt, nên lần này xem như 1 thử nghiệm, tui cố tình nói với Hương là mới nạp tiền điện thoại, rồi trong lúc đang nhắn tin, bảo với Hương là lấy xe đi mua đồ cho mẹ, lát nhắn tin lại sau, rồi từ lúc đó tui tắt máy, tui cài sẵn báo cuộc nhở rồi, nên bây giờ là chờ đợi, chờ khoảng 2 3 ngày hoặc 1 tuần sau thử xem kết quả thế nào.
Khoảng 12 giờ tối đó, tui thử mở điện thoại lên xem thì vẫn chưa có gì, qua một ngày sau vẫn không có gì, trong lòng tui suy nghĩ vẫn vơ, không lẽ Hương chả có chút quan tâm gì tới mình, nếu là mấy đứa con gái khác thì chắc gọi từ tối hôm qua rồi, tới 7h tối, cơn nghiện nhắn tin lại tới, tay tui ngứa ngáy chân ngứa ngáy, cứ cầm cái điện thoại lại bấm bấm vu vơ rồi quăng đi, định lôi cái lap ra ai ngờ lại cúp điện, tui ra ghế đá ngồi suy nghĩ lung tung, chả biết bây giờ Hương như thế nào, tui lại nghĩ tới cái gương mặt khi Hương buồn rồi Hương khóc, chịu hết nỗi, tui không thèm nhắn tin nữa, gọi luôn cho Hương.
Tiếng nhạc chờ bài “ Người con gái thủy chung “ “ Dù cho bao, người nói con tim em khờ và ngu ngơ….. “ :
– Alo.
– Chị Hương hả.
– Uhm, chị nè, gọi chị có chuyện gì không ?
– Không, cúp điện buồn nên muốn chị nói chuyện thôi, nhà chị có cúp điện không ?
– Trong khu của chị làm gì có điện, người ta toàn xài bình không à.
– Em quên mất, chị đang làm gì vậy ?
– Chị đang nghe nhạc thôi…
– Chị Hương hả.
– Uhm, chị nè, gọi chị có chuyện gì không ?
– Không, cúp điện buồn nên muốn chị nói chuyện thôi, nhà chị có cúp điện không ?
– Trong khu của chị làm gì có điện, người ta toàn xài bình không à.
– Em quên mất, chị đang làm gì vậy ?
– Chị đang nghe nhạc thôi…
Tui và Hương nói những chủ đề bâng quơ một hồi thì Hương hỏi :
– Lần trước em nói đi mua đồ là mua gì vậy ?
– À.. ừ.. em đi mua mấy thứ lặt vặt vậy mà. – Tui bối rối, tự nhiên Hương hỏi làm tui bất ngờ.
– À.. ừ.. em đi mua mấy thứ lặt vặt vậy mà. – Tui bối rối, tự nhiên Hương hỏi làm tui bất ngờ.
Tui nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, Hương cũng không hỏi thêm, tui nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Hương chắc chắn là có quan tâm mình, nhưng tại sao Hương không gọi hay nhắn tin, có thể là do tui thiếu kiên nhẫn, nếu chờ thêm một hai ngày nữa chắc là được rồi, thua keo này tui bày keo khác, nhìn tấm lịch, đầu tháng ba rồi, tui chợt nhớ ra sắp tới sinh nhật Hương và trong đầu đã có sẵn một kế hoạch ……
Như thường lệ tui vẫn nhắn tin cho Hương mỗi ngày, mỗi ngày tui đều suy nghĩ ra trò chơi, 1 câu chuyện, hay 1 câu nói gì đó làm Hương vui, mỗi khi thấy tin nhắn Hương trả lời bảo Hương rất vui thì tui cũng vui đến mức nhịn cười mà rơi nước mắt, chắc có lẻ đó là nước mắt hạnh phúc của một thằng con trai đang yêu, tui chưa bao giờ vì 1 chuyện cỏn con như vậy mà vui đến như thế. Có một ngày Hương nói Hương ở nhà một mình vì ngoại Hương đi vắng, đó là lần đầu tiên tui làm chuyện dại gái như thế, giả vờ kêu Hương gọi vào sdt của mình để nghe nhạc chờ, rồi sao đó bắt máy và hát cho Hương nghe, không ngờ lúc đó, bên cạnh Hương còn có Thảo, làm tui quê 1 cục, một kỷ niệm dại gái nhớ đời, mà lúc đó mình hát hay như bây giờ cũng đở, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy ngượng.
Nhưng những ngày tháng hạnh phúc đó cũng có lắm gian truân, có 1 lần, bị mẹ phát hiện, trong điện thoại tàn trữ hàng trăm tin nhắn bất hợp pháp, tuy nội dung tin nhắn không có nội dụng vi phạm nhưng vì đã có tiền án nên mẹ đã gọi cho Hương, bảo là không được nhắn tin với tui nữa, làm cả tối hôm đó, phải bỏ công thuyết phục Hương từ 7h đến 3h sáng, phải dùng tới khổ nhục kế, hứa hẹn đủ điều Hương mới chịu nhắn tin lại như trước, lần đầu tiên quen con gái mà phải chịu hạ mình như vậy và có lẽ vì thế là một sai lầm lớn khi quen Hương.
Rồi cũng sắp tới sinh nhật Hương, lúc đó cũng đúng vào lúc thu hoạch xoài, trước sinh nhật Hương 1 ngày, tui đã mua 1 đôi bông tay thật xinh, vì thấy đôi bông tay Hương thường đeo đã cũ hơn 1 năm rồi, tui biết được là vì tấm hình 1 năm trước Hương vẫn đeo đôi bông tay đó, đến khi tui gặp lại Hương, tui vẫn thấy Hương đeo nó, Hương nói là do mẹ tặng nhưng tui không chắc, vì thế tui muốn thử tặng Hương đôi bông tay này để xem thử Hương có đeo nó nữa không, và vào ngày hôm đó, tui đi hái xoài giúp dì út, vườn xoài nhà dì út cũng gần nhà ngoại của Hương, vào lúc nghĩ chưa tui không ngủ, mà lén ra bờ hồ sau vườn nhà ngoại Hương, trời nắng chang chang, tui cặm cụi nhặt từng viên đá lớn, sếp thành dòng chữ “ Chúc BCN sinh nhật vui vẻ “, làm xong mồ hôi đổ ra như tắm, tui lê bước về vườn nhà dì út, ráng làm hết công việc, rồi về nhà nghĩ, tuy lết không nỗi nhưng trong lòng thì rất háo hức đợi ngày mai.
Tối hôm đó tui vẫn nhắn tin với Hương bình thường như không có gì, cũng không nhắc chuyện sinh nhật, sáng mai tui cũng phải tiếp dì út đi hái xoài, vì vườn nhà dì út rộng lắm, hôm qua hái vẫn chưa hết, tui biết Hương thường thức dậy khoảng 5h rưỡi, nên từ lúc 5h tui đã tới bờ Hồ sau vườn nhà ngoại của Hương, không khí lạnh cắt da cắt thịt của buổi sáng sớm vùng miền núi này không làm tui chùn bước, tui núp sau bụi tre gần đó nhìn đồng hồ, đúng 5h 20 tui nhắn tin cho Hương.
– “Bcn ơi, thức chưa? Ra bờ hồ sau vườn đi, có 1 điều bất ngờ dành cho chị đó. “
– “Chị mới thức nè. Chị chưa đánh răng nữa, để lát chị ra “
– “Không cần đâu, chị ra liền đi, không ra sớm thì không xem được đâu “ tui muốn Hương phải ra liền vì lát nữa mẹ tới vườn dì út giúp dì út hái xoài mà không thấy tui là phiền lắm.
– “Được rồi, để chị ra liền “
– “Chị mới thức nè. Chị chưa đánh răng nữa, để lát chị ra “
– “Không cần đâu, chị ra liền đi, không ra sớm thì không xem được đâu “ tui muốn Hương phải ra liền vì lát nữa mẹ tới vườn dì út giúp dì út hái xoài mà không thấy tui là phiền lắm.
– “Được rồi, để chị ra liền “
Tui đứng chờ khoảng 10 phút thì thấy dáng Hương lóng ngóng trong bộ đồ ngủ bước ra, mặt trời cũng vừa mới mọc, Hương bắt đầu bước dọc theo bờ hồ tìm kiếm cái gì đó, khi vừa bước gần tới chổ hàng chữ tui làm hôm qua thì Hương chợt đứng lại ra vẻ bất ngờ lắm, Hương lại gần, đi vòng quanh hàng chữ rồi ngồi xuống ngắm, Hương lấy điện thoại gọi ra, vừa lúc đo tui cũng biết mình phải làm gì, tui bước ra khỏi bụi tre, đi thật nhẹ nhàng sau lưng Hương, một tay cầm điện thoại 1 tay lấy gói quà trong túi ra, điện thoại rung tui bắt máy.
– Alo, em nghe nè.
– Cám ơn em, chị cũng không nhớ hôm nay sinh nhật mình, món quà của em làm chị bất ngờ quá.
– Chị thấy vui không ?
– Chị vui lắm.
– Chị quay ra sau lưng đi, còn 1 món quà lớn hơn dành cho chị.
– Cám ơn em, chị cũng không nhớ hôm nay sinh nhật mình, món quà của em làm chị bất ngờ quá.
– Chị thấy vui không ?
– Chị vui lắm.
– Chị quay ra sau lưng đi, còn 1 món quà lớn hơn dành cho chị.
Hương quay lại, bắt gặp nụ cười trìu mến của thằng em quỷ quái này, trên tay tui vẫn cầm hộp quà, tui tiến lại gần Hương, Hương giờ này vẫn chưa hết bất ngờ nên cứ đứng ngẩn ra, nhưng đôi môi đỏ thắm ấy vẫn còn đang nở nụ cười hạnh phúc, đôi má hồng càng hồng thêm trong ánh nắng ban mai. Hương vừa bừng tỉnh, rồi Hương hỏi ?
– Làm sao em ra đây được ?
– Chị đừng hỏi, em luôn có cách của em mà.
– Quà sinh nhật của chị nè. – Tui đưa Hương hộp quà nhỏ.
– Quà gì vậy ?
– Chị mở ra đi.
– Chị đừng hỏi, em luôn có cách của em mà.
– Quà sinh nhật của chị nè. – Tui đưa Hương hộp quà nhỏ.
– Quà gì vậy ?
– Chị mở ra đi.
Hương mở hộp quà, mắt không ngừng chớp khi nhìn đôi bông tay, Hương ngước lên nhìn tui, bây giờ thì tui đã rất gần Hương, hai ánh mắt chạm vào nhau, tui bị hút hồn khi nhìn vào đôi mắt ấy, nhìn xuống sóng mũi cao dể thương ấy, làn da trắng mịn, đôi má hồng và nhất là đôi môi đỏ mọng ấy, lần này tui quyết không để mất cơ hội, không thể chần chờ thêm phút giây nào nữa, nhanh như chớp tui ôm lấy Hương và hôn lên đôi môi ấy, hương vị ngọt ngào trên đôi môi mềm mại ấy làm tui tê dại, trong lòng tui đang lâng lâng vị ngọt đôi môi thì bất chợt Hương đẩy mạnh tui ra và chỉ nghe kịp 1 tiếng. BỐP. Tui hoàng hồn, nhìn thấy ánh mắt Hương đang nhìn tui như thể tui đã làm điều gì kinh khủng lắm, rồi nước mắt Hương tuôn trào, Hương lấy tay bụm miệng cố ngăn tiếng khóc thốt thành lời, Hương thốt lên “ Chị.. chị xin lỗi “ rồi Hương chạy thẳng vào nhà. Tui đứng chết lặng nhìn theo bóng Hương khuất theo hàng cây.
Cả ngày hôm đó tui như bị mất hồn, không tập chung làm chuyện gì được, cứ suy nghĩ mãi về hành động của Hương, dấu bàn tay Hương vẫn còn in hằn lên má, tui phải nói dối mẹ là bị cành cây to đập trúng, món quà tui vẫn chưa tặng được cho Hương, lúc Hương chạy đi đã quăng luôn hộp quà, trong lòng rối ren không biết tối nay nhắn tin xin lỗi thế nào đây, đầu óc trống rối bời.
7h tối ngồi viết tin nhắn, cứ viết rồi lại xóa, không biết nên nói thế nào cho nó thích hợp, thì nhận được tin nhắn của Hương.
– “Chị xin lỗi, hồi sáng chị đánh em có đau lắm không ?”
Tui mừng như vừa lụm được hột xoàn, định nhắn tin trả lời nhưng nghĩ lại nên gọi cho nó hoành tráng, nên bấm máy gọi luôn, đợi hơn 30 giây Hương mới bắt máy.
– Alo, chị nghe nè.
– Đánh người ta đau gần chết mà giờ này mới nhắn tin xin lỗi là sao ?
– Tại… – Hương ngập ngừng rồi chợt đổi giọng. – Tại em làm bậy rồi nên chị mới đánh, chị cũng xin lỗi rồi mà còn không chịu là sao ?
– Tại chị chứ bộ.
– Em còn cãi bướng hả … chị làm cái gì mà tại chị.
– Tại tại…. tại chị xinh quá làm chi ?
– Đánh người ta đau gần chết mà giờ này mới nhắn tin xin lỗi là sao ?
– Tại… – Hương ngập ngừng rồi chợt đổi giọng. – Tại em làm bậy rồi nên chị mới đánh, chị cũng xin lỗi rồi mà còn không chịu là sao ?
– Tại chị chứ bộ.
– Em còn cãi bướng hả … chị làm cái gì mà tại chị.
– Tại tại…. tại chị xinh quá làm chi ?
Hương không trả lời ngay, mà hơi ngập ngừng chắc vì ngượng rồi cũng cãi lại.
– Đã sai rồi mà còn nói bậy, em còn nói vậy nữa chị không nhắn tin với em nữa.
– Đã sai rồi mà còn nói bậy, em còn nói vậy nữa chị không nhắn tin với em nữa.
Hương rất khó tính mà tình thế bây giờ mình đi quá xa rồi, nếu còn tiếp tục nữa chắc Hương sẽ cấm vận mất nên tui đổi chiến thuật.
– Thôi, em nói đùa thôi mà, em xin lỗi.
– Sao này không được như vậy nữa nghe chưa ? ( cái câu này là câu mình ức chế nhất nhưng cũng là câu Hương hay nhắc đi nhắc lại nhất)
– Dạ thưa, bà cụ non !
– Em vừa nói cái gì, muốn ăn đòn không ?
– Sao này không được như vậy nữa nghe chưa ? ( cái câu này là câu mình ức chế nhất nhưng cũng là câu Hương hay nhắc đi nhắc lại nhất)
– Dạ thưa, bà cụ non !
– Em vừa nói cái gì, muốn ăn đòn không ?
Lại cãi nhau, cãi 1 lúc thì chuyển qua nhắn tin, tui hỏi Hương hôm nay ngoài tui ra còn ai mừng sinh nhật Hương nữa không ? Thì Hương bảo ngoài tui ra còn thằng tình địch kia, tui cũng giới thiệu luôn thằng kia tên Đức, nó tặng Hương cả 1 cái bánh kem, chả biết to cở nào, nhưng kệ hắn, Hương bảo món quà của tui đặc biệt hơn của hắn nhiều.
Hương quá chín chắn, lại thêm cái bức tường về huyết thống, loạn luân, nếu không có nó chắc đã khác nhiều rồi, nhưng thôi kệ dù sao mình cũng đã làm hết khả năng làm theo con trym, à nhầm con tim mình mách bảo, dù sao thì đây cũng là 1 kỷ niệm nhớ đời, đúng là không nên yêu chị họ của mình.
…
Để kết thúc truyện, mình xin nói 1 chút về gia đình Hương, nhà Hương khá giả nhất vùng, ba Hương là cậu 3, anh ruột của mẹ tui, mẹ tui thứ 4, tất nhiên mẹ Hương là mợ 3, mợ 3 là 1 tay ghê gớm, rất thông minh bản lĩnh, nắm giữ mọi quyền hành trong gia đình, giọng nói như ly chanh đá quên bỏ đường, mỗi lần nghe điện thoại của mợ 3 là phải để xa lỗ tai 1 mét, tui cũng không muốn nói xấu mợ 3 lắm nhưng vì còn ấm ức 1 chuyện nên dìm hàng 1 chút.
Mợ ba có 2 người con yêu quý là Toàn và Hương, Toàn thì cao to, trắng trẻo, đẹp trai, sức lực cày cấy, làm việc rất trâu bò, có năng khiếu hội họa, chỉ mỗi tội là ít học, ít tiếp xúc nên khá nhát, tuy bây giờ đã đở hơn xưa, trình độ văn hóa 6/12 và người cuối cùng là Hương, Hương tính tới bây giờ là hơn 18 tuổi rồi, nếu so sánh như kiểu sì phố thì có thể nói Hương là 1 hot girl bí ẩn nhất vùng này, Hương học hết lớp 7 rồi nghĩ cũng vì 1 lý do khá là trời ơi, 12 tuổi Hương đã trổ mã rất ư là xinh xắn dể thương và thế là lọt vào mắt xanh của 1 hot boy nào đó trong trường ở lớp trên, hắn kưa cẩm tán tỉnh Hương, tặng quà cho Hương, nhưng Hương vẫn còn rất ư là ngây thơ nên đã làm hắn thất tình và có 1 con Hoạn Thư yêu hắn, ganh ghét trước tình cảm hắn dành cho Hương nên đã kéo băng kéo nhóm chặn đường đánh đập Hương, trước tình cảnh đó, phe những fan hâm mộ cuồng nhiệt Hương ở khu Hương ở đã hành động, chúng kéo ra tìm phe kia để tàn sát, thế là hỗn chiến nổ ra, trước tình cảnh đó, mẹ Hương vì không muốn con mình dấng thân vào nguy hiểm, cũng vì muốn thiên hạ được bình yên nên đã cho Hượng nghỉ học về nhà ở ẩn, đúng là hồng nhan họa thủy.
Từ đó Hương không tiếp xúc bên ngoài, suốt ngày chỉ ở nhà nữ công gia chánh, vì vậy Hương không hề biết gì về những thứ như quán cóc, cà phê, internet… Có thể nói Hương là một đứa con gái quê chính hiệu nhưng lại hoàn toàn khác với những đứa con gái quê khác, từ cách ăn mặc, cử chỉ, giao tiếp còn hơn cả 1 đứa con gái có ăn có học ở thành phố, tui yêu Hương không phải chỉ qua vẻ đẹp bên ngoài mà còn vì Hương còn rất nhiều điều đáng để tui khâm phục, nhưng tui vẫn thấy tiếc cho Hương, vì Hương không có được những điều kiện tiếp xúc với cuộc sống này như những cô gái khác và cũng vì đó Hương cũng đã trở thành bà cụ non chính hiệu, sống với tư tưởng mà ba mẹ đã áp đặt cho Hương. Ở Hương có rất nhiều chuyện mà tui không kể hết được nhưng sau khi đọc đến đây nhưng các bạn đã hiểu phần nào được con người của Hương rồi chứ.
Bài viết có 0 nhận xét :
Post a Comment