Truyện Sex 18+ : Tâm hồn học sinh nay còn đâu |
Xin chào mọi người, mình tên là Tùng, mấy thằng ất ơ trên lớp hay gọi là Tùng Sơn, chắc tại mình hay hát bài của anh tùng núi đây mà
Thấy mấy bọn con gái cũng viết nhật kí, đâm ra hôm nay mình cũng thử chắp bút vào xem, chỉ sợ giống thằng Nobita viết được một vài dòng lại ngắt.
Thôi không buôn nữa, mình vào vấn đề chính luôn. Hôm nay sáng sớm trời trong xanh, mà mẹ nó không biết tả cảnh thế nào, xem nào á đù dốt văn lên chắc khung cảnh chỉ viết được có vậy.
Tôi ngồi oai vệ trên con Đạp điện ông bà già mua cho, mà khổ lỗi hôm nay ăn cái gì mà đen thế, đi ra đường gặp ngay gái. Fuck, ông bà đã truyền thụ rằng ra đường gặp gái là đen, vậy lên tôi lại phải phóng xe về nhà, đái rửa trôi vận đen đi , cái này là được mấy anh đẹp trai ở xóm chỉ cho.
Đoạn đường thì cũng chẳng phải là thơ mộng, lát toàn ximăng, đã vậy trên đường gặp toàn ô tô, nó lao vun vút ấy, kinh lắm bạn ạ, nhất là khi đi qua đường, không may trật tay ga là mai nằm viện thì ựa.
Huyện của tôi là vùng nông thôn nhưng thành thị xuống đây còn phải lác mắt, trên đó bụi tù lù mù ra ấy, chỗ tôi thì đường rộng, xe chạy qua cũng nhiều nhưng được cái nhiều cây xanh.
Cây bạch đàn, soài, ổi, chuối,… Nói chung là nhiều bây giờ mà kể ra thì hết mẹ nó giấy, mà cái bút bi mặt lồn này nó cứ giắt giắt sao ấy, viết mãi mới được chữ.
Ờ hèm, thì hôm nay là thứ năm, tiết trời cuối thu, mà đường đi cũng đỡ nguy hiểm hơn, mọi hôm công nhân đi làm là lại lao về Xã tôi, mấy đại ca đó, đêm qua ôm bồ ngủ, sáng dậy muộn quá, thế là chưa kịp kéo khóa quần đã vội vàng phóng đi làm rồi. Mà công nhân tháng có 3 triệu, còn bồ bịch làm gì nữa không biết, kiếm con vợ về mà lấy, thế có phải ngon không?
Thôi chém đến đây thôi, tôi sẽ vào vấn đề luôn. Cuối thu như các bạn biết đấy, trời khá mát, tôi chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng đồng phục thôi. Mà thu qua đông đến rồi lại hè, đù lúc đó tôi lại phải đi thi tốt nghiệp rồi T.T, cực khổ là vậy nhưng nghe mấy tiền bối nói. Năm học cấp 3 là sướng nhất của cuộc đời, nào là trong sáng, nghịch ngợm, tình đầu ngọt ngào, không như sinh viên toàn phải lao đầu học…nói chung là cấp ba sướng. Nếu tìm được tình yêu thì sướng còn không thì khổ.
Nhưng đù má nó, tôi từ lớn đến bé á nhầm (mẹ nó không có bút xoá, thôi thì không gạch xoá, bẩn cả quyển nhật kí ra) bé đến lớn có biết tình yêu là gì đâu nhưng tình dục thì biết nha, có kinh nghiệp 5 năm sóc lọ thì cũng biết được chút ít nhỉ, hehe.
Trời trong xanh rồi nhá. nhà đến trường cũng tầm 4 km, thôi tời đoạn này. Đến cổng trường THPT thân yêu, ôi mái trường kìa, sao mà đẹp vậy, với kiến trúc cổ xưa kiểu Quốc Tử Giám, đã làm tôn lên vẻ đẹp kì ảo của nó, xa xa mái ngói bạc màu đỏ, cánh cổng thân thương ấy luôn luôn giang cánh tay đón chào chúng tôi, bác bảo vệ đứng trước cổng vẫy chào thân thiện. Ôi khung cảnh ấy sao tuyệt quá.
Tôi nghiêm túc chấp hành nội quy, đội mũ bảo hiểm thật cẩn thận, cài quy đúng quy cách, đi từ từ con xe đạp điện vào trong trường thì một thứ màu xanh chắn trước nối đi: Không được đi xe trong trường
Đù! Tụt hết cả cảm xúc, mẹ mấy ông bảo vệ đặt hiểm thế không biết, nhưng chửi thế nào thì chửi tôi cũng gương mẫu lắm, từ từ xuống xe, dong vào sân trường. Làm gương cho mấy em lớp 10, 11 nữa mà.
Dừng xe, không quên gắm gương tí, hehe vuốt tóc bảnh thôi rồi, haiz tiếc là mình không có hình, nếu không thì các bạn phải lác mắt ra mà coi haha
Leo thang đến tầng ba cuả dãu nhà. Mà kể tí trường tôi khá rộng có hai dãy nhà ba tầng và ba dãy nhà hai tầng. Kiến trúc độc đáo như bao trường THPT khác, trường được nhận danh hiệu Chuẩn Quốc Gia. vì đầy đủ tiện nghi, giáo trình, máy tính đủ cả. Trường tầm 1367 học sinh, chia là ba khối 10, 11, 12 và mỗi khối sẽ có 11 lớp, riêng lớp 12 có 10 lớp vậy lớp 11 có 12 lớp. Nguyên nhân vì sao thì chịu chắc là do…
Mà quái lại, hôm nay sao hành lang lớp 12A2 của tôi lại vắng người như vậy, mọi hôm chúng nó đứng đầy ra đó, kể lể nào là hôm qua tao đánh lên được Đồng 4 rồi, tao đã chơi con Master Yi lên được thông thạo 3…đúng là bọn Khung Không khí cứ thích thể hiện, anh mày Vàng chưa thèm nói gì với bọn Kì Cựu chúng bay.
Tại sao lại không có ai nhỉ? Mà tôi thấy chưa vào lớp mà, á đù thể nào bọn này đang ăn mảnh gì rồi, mẹ kiếp bọn xàm dám ăn mảnh không mời đại ca à.
Thế là tôi là vào lớp như một tia chớp, khung cảnh này thật điên cuồng, đéo thể hiểu được. Tôi đứng thẫn thờ một lúc lâu, cố dụi mắt thật kĩ, rồi há hốc mồm ra…
Khung cảnh trước mắt tôi thật kinh dị, thằng thì ngồi khoanh tay trước bàn, thằng thì từ tốn nói chuyện với nhau, bá đạo hơn nữa là có thằng còn lôi sách ra học nữa.
Choáng! May mà tôi nhớ biển hiệu trước lớp là 12A2, nếu không đã nghĩ lạc mẹ nó vào lớp khác rồi, cái lớp toàn thằng bựa mà tự nhiên nghiêm túc vậy thật kinh khủng, tôi liếc ngang dọc lớp một cách qua loa, lớp vẫn bình thường mà có chuyển biến gì đâu.
À, tôi thấy thằng Hiếu Xổi ngồi ở bàn đầu tiên, nó cứ ngó ngó đằng sau cái gì đó. Tôi cười nham hiểm tiến đến chỗ nó, đấm một phát cực đau vào bắp tay.
“bốp”
“á địt mẹ mày thằng chó” nó gào lên vì đau, rồi quay lại nhìn tôi,tôi thì cười hề hề vì khoái trá, nó thấy vậy nghiến răng chửi “Đĩ mẹ mày, chết mẹ mày đi, óc cứt”
Khi tôi là một học sinh, có một cái máu gọi là tăng động, rất ngứa mắt trước những thằng béo, thế là gặp thằng nào béo đấm phát thật mạnh vào tay hoặc huých đầu gối vào đùi chúng, hà hà cảm giác thật tuyệt vời khi thấy gương mặt suýt khóc của chúng nó. Mà thằng Hiếu Xổi chửi tôi ác quá, đâm ra tôi thấy thương nó tương thêm một phát nữa vào tay còn lại cho nó cân.
Nó căm thù lắm, lúc đó ánh mắt viên đạn của nó như muốn nhai nát tôi ra, nhưng thằng bạn thân này chỉ to mồm thôi, nó chửi dòng họ, ông bà, anh em cha chú của gia phả nhà tôi, nhưng tôi không cho nó nói tiếp, tiến lại bóp chim nó phát
Thằng béo này dãy nảy lên la oai oái, nhưng tay của tôi chẳng cảm nhận được gì, đúng là thằng thái giám, chim cò thì chẳng thấy đâu, bày đặt la lên chứ. Nhưng thấy ánh mắt nó như sắp khóc, một tay thì cố gắng đẩy tôi ra, tay còn lại đấm thùm thụp vào cánh tay đang bóp của tôi. Nhận thấy vẻ mặt đáng thương của nó, tôi thương tình bỏ tay ra, chuẩn bị lắng nghe một lời cảm ơn thì nó nghiến răng lao đến định đánh tôi
“Im bọn mày” một tiếng nói rõng rạc từ cuối lớp phát lên
Thằng Hiếu cũng im ỉm về chỗ, còn tôi thì căm ghét nghiến răng.
Thằng lên tiếng chính là thằng Tiến, nó đứng dậy từ cuối lớp rồi trừng mắt nhìn tôi, tôi lảng tránh rồi đi về chỗ ngồi.
Đm thằng chó à, tao viết vào nhật kí thì có quyền chửi mày, mày thì làm được cái lồn gì, có tí đẹp trai lừa tình gái để cho họ xếp hàng như kiến để chờ mày, mày nghĩ như vậy là vui à, thằng chảnh chó, đạo đức giả.
Tôi ghét cái tính sĩ diện của thằng này, nhà nó giàu nhất nhì cái Huyện, ông bà nhà nó thì cơ to. Vậy lên nó mới được vô cái lớp A2 top đầu, chứ với trình độ óc cứt của nó thì chỉ đáng vào mấy lớp cùi bắp bên dưới. Nhà nó giàu, bố mẹ nó mua cho căn biệt thự ở huyện này, thuê người hầu cho nó, và vì cái giàu đó, nó được học tiếng anh ở những trung tâm Apolo đỉnh cấp, nhờ vậy thằng óc cứt mới giỏi được nhưng về Toán thì ngu nhất thế hệ
Quan hệ rộng kèm tiền vì thế nó có đàn anh chị đầu gấu đằng sau, hống hác ngang ngửa. Ai nó cũng không sợ, bướng là nó đánh. Vì vậy chỉ cần cái liếc mắt ai cũng sợ nhưng bố không sợ đâu con haha
Thằng chảnh chó này hồi cấp hai đã đánh Hiếu vì Hiếu không đưa cho nó cái áo mưa, trời lúc đó mưa rào bạn ạ, thử hỏi nếu không có áo mưa mà đi về thì…lúc đó tôi tức lắm, nghe tin bạn của tôi bị đánh tôi lao đến định tìm thằng Tiến để đấm vỡ mõm chó của nó. Nhưng Hiếu Xổi ngăn tôi lại, nói rằng nếu động vào nó thì anh chị đến đánh cả hai đứa thì sao, lúc đó bị đổ oan đấy.
Từ khi đó, tôi ghét thằng Tiến, ghét cái tính kiêu ngạo, dởm của nó. Hoặc có lẽ tôi ghen tị với gia cảnh của nó, thèm rỏ rãi ngoại hình đẹp trai của nó?
Tôi bước qua nó, trở về bàn cuối lớp dãy trong, đi ngang qua nó thì thấy nó đang nói chuyện với ai đó. Đm thằng chảnh này hôm nay đổi tính không đi chơi mà ở trong lớp mới sợ
Tôi nhìn xem người đang nói chuyện với nó là ai. Một bạn gái, trời bạn ấy xinh vậy sao? Bóc búi cao, gương mặt thanh thoát, gái mặc bộ quần áo trắng học sinh, càng làm đẹp hơn ngoại hình. Tôi search google về một vài từ ngữ miêu tả cho: thì bạn ấy có gương mặt hồn nhiên trong sáng, đôi mắt mở tỏa khi nói chuyện với Tiến, ngũ quan tinh xảo, đường nét góc cạnh của Thượng Đế ban cho một thiên thần.
Tôi ngó thấy bạn ấy vừa đọc sách vừa nói chuyện với Tiến. Một cuốn sách chữ, tôi căng mắt ra nhìn, cuối cùng cũng xác định được đó là truyện Con mèo dạy hải âu bay. Truyện con nít đó mà bạn gái cũng xem à, ấn tượng đó đến bây giờ tôi vấn còn thấy, một bạn gái mỏnh manh yếu đuối cần người che chở…
Ngồi vào bàn của mình, khẽ quay sang ngắm gái,, gái ngồi đối diện bên dãy ngoài mà, thấy gái cứ nói chuyện với Tiến thi thoảng còn cười tươi khi nó trêu đùa nàng. Nhìn vào vẻ mặt hả hê của Tiến, tôi chỉ muốn đấm vỡ mặt nó ra thôi, thằng đạo đức giả thì ra mày đưa bạn gái mày vào đây để bọn con trai A2 lác mắt, đứa nào cũng tỏ vẻ nghiêm túc vừa kinh mày vừa muốn lấy điểm trước gái.
Có vẻ gái phát hiện ra tôi, gái quay sang phía này, nhìn tôi một lúc rồi gật đầu chào.
Lặng! Tôi chết lặng khi bạn gái chào tôi, nghi vấn cứ đặt ra cho một thằng ảo tưởng, tôi nghĩ rất nhiều, nghĩ về thứ mình không thể có. Ảo tưởng, hồi hộp, tôi cứ nghĩ gái đã có tình cảm với tôi. Cố biện hộ cho tất cả lí do, tôi vẫn tin vào giả thiết đó.
Rồi tất cả đều vỡ nát khi Tiến nắm tay gái cùng sánh vai ra khỏi lớp trước ánh mắt ngơ ngác của toàn bọn con trai. Chúng tiếc, cứ tặc lưỡi bình phẩm, gái có thân hình đẹp quá, ba vòng hoàm hảo mỗi vòng 1 không được to. Còn tôi thì khác, cố nén cái cảm giác tức tức vì mất thứ không thuộc về mình. Cái gật đầu chào đó chỉ là lời chào qua đường mà thôi, tôi ảo tưởng quá rồi. Thầm tiếc, haiz thằng Tiến giỏi, nó cưa được một em lớp khác à, nó đưa đến đây để khẳng định chủ quyền. Tôi thấy gái cưòi với nó rất tươi, nụ cười đã gây ấn tượng với tôi.
Ngày 11 tháng 8 , tối nay trời đầy sao, đẹp nhưng buồn.
Tôi nhớ lúc đó hình như mình đang ngủ hay sao ấy, vì sáng ra tính tôi lười cứ thích vật và vật vờ uể oải. Nghĩ về 5 tiết học sau mà lòng đau như cắt. Hix hix, biểu hiện của một thằng lười học, kèm tối qua mải xem bóng đá, vậy lên mới sinh ra tình trạng thiếu ngủ
“keng, keng keng”
Tiếng kẻng vang lên báo hiệu một giờ học vất vả sẽ đến. Và nó cũng phá tan giấc xuân của tôi. Cố gắng bắt mình phải tỉnh táo, tiết Sinh hoạt này cô chủ nhiệm sẽ đến, một giáo viên dạy Văn nhưng nghiêm khắc có tiếng. Tôi cũng không giám tỏ ra bá đạo gì, động vào bả thì chỉ có die, học có 1 tháng mà nghe danh bà soắn dái luôn, tôi luôn phải khoanh tay nghiêm túc khi đến tiết bà, cố gắng tạo ấn tượng tốt với bà, nếu không thì chỉ có đường chết không còn xác. Tránh voi chẳng mất mặt nào, nhưng không biết câu nói này có phù hợp không?. Nhưng thôi tôi cũng chả buồn nghĩ, cố gắng vài tháng nữa là phắn khỏi cái lớp này rồi. Rồi lại phải bơi thêm 4,5 năm nữa. Tốt nghiệp lấy vợ Ok. Cuộc sống của tôi định sẵn là như vậy.
Bà chủ nhiệm hôm nay trông vui vẻ nhể, ui vãi dáng đi còn thướt tha chứ đi nhanh vào lớp, ngũ tuần rồi mà còn điệu, nhưng vẫn cảm thấy tâm huyết nghề giáo đang chảy trong người bà. Tôi là người rất yêu qúy nghệ thuật cho dù nghệ thuật gì đi nữa, cứ là sáng tạo, cứ là đam mê tôi đều ủng hộ. Mặc dù tôi sợ bà chủ nhiệm nhưng luôn kính trọng cái cách dạy văn của bà, bà truyền thụ lại tinh hoa của đất Việt cho mọi học sinh, cho dù cái tính nghiêm khắc dữ dằn kia có đáng sợ đến đâu, chung quy vẫn là một người giáo già tâm huyết.
Bà hôm nay mặc bộ áo dài màu vàng nhạt, theo đánh giá của tôi thì là được, tuổi cao kèm bo đì béo, ngấn nhiều ở bụng thế kia mà mặc vào đẹp phết. Hôm nay là thứ năm, chắc có sự kiện gì thì bà mới mặc áo dài, nhưng nghĩ cũng lạ bà tại sao hay mặc bộ áo này nhỉ, hay là không có bộ khác. Tôi thấy sự kiện nào thì bà cũng chỉ có bộ này.
Bà đánh giá lớp xem có ai vắng không, đứng giữa bục giảng mở đầu bằng câu nói “hôm nay lớp ta sẽ chào đón một thành viên mới, bạn ấy mới chuyển về trường ta, và vinh dự hơn thế, đó là chọn lớp ta để đồng hành”
Ui học sinh mới à, á đù ai vậy, tâm trạng tôi xôn xao không khác gì bọn trẩu đang nhốn nháo kia, mẹ chúng mày có thế thôi mà cũng nháo nháo lên, đúng là bọ trẩu Việt Nam, bình tĩnh mà tiết nhận sự thật chứ. Cứ nháo lên thì làm ăn được gì?
Tôi ngồi cuối lớp, khẽ ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa, mà vẫn chưa thấy ai vào, trong khi đó bà chủ nhiệm đang đưa tay ra phía ngoài cửa, giống giới thiệu khách qúy thế
Thằng Hiếu Xổi ngồi đầu bàn, ưỡn người ngó ra khỏi cửa, rồi tôi thấy nó bịt miệng, vãi thằng này đúng bệnh, tự dưng bịt miệng thế, không lẽ bạn mới kia đẹp trai hơn tôi sao , lớp hiếm người đẹp trai quá mà, giờ thêm thằng đẹp trai nữa là đủ để sánh vai với đệ nhất mỹ nam Tùng này rồi haha
Sao lâu vậy, mất cụ nó 10 giây rồi, làm ăn gì lề mề vãi, có vào lớp thôi mà cũng lâu, hay xấu trai quá không giám vào. Ùi thằng này độc đáo a
Rồi bóng người đó cũng vào, tôi nín thở chờ đợi, mà không hiểu sao mấy bộ phim Ấn hay có đoạn nín thở này nhỉ, nhưng mà lúc đó tôi có biểu hiện gì đâu, thôi thì viết vào cho câu chuyện thêm đặc sắc.
Một bạn nam bước vào, tôi nheo mắt cố nhìn thì…ơ đệp mẹ thằng Tiến mày vô lớp làm éo gì, má thằng cho nó troll đồng bào, mày thì mới cái cứt gì, chai mặt từ thời napônêông ỉa cứt vuông rồi. Thằng chó vào nhanh mẹ nó đi, cứ đứng ở cửa vẫy tay con mẹ gì, mà thằng học sinh mới đâu, ui vào mẹ nhanh lên, sốt hết cả ruột lẫn gan.
Thằng Tiến cười cười nói cái gì đó ở bên ngoài, nó đưa tay ra, vì lúc đó tôi ở góc khuất bị cánh cửa che lên không biết nó làm gì. Rồi nó quay lại, tay nắm ai đó. Tôi dừng mọi suy nghĩ chửi nó, tôi cảm thấy hình như học sinh mới này rất quen thuộc, à phải nói là mới quen. Và khi con người đó lộ diện, tôi thờ dài, phán đoán đã đúng
Gái đã thay đổi kiểu tóc, thả tóc mái xuống, có hai sợi tóc dài ở hai bên tai. Gương mặt hơi đỏ, có lẽ vì xấu hổ. Thằng Tiến nắm tay gái đứng giữa bụng giảng, nó xin phép cô rồi vênh mặt lên trời nói “Chào các bạn, đây chính là học sinh mới sẽ đến học cùng chúng ta, mong các bạn cho Tiến cùng bạn ấy một tràng pháo tay được không?”
“bộp bộp bộp”
Mẹ mày, nhìn mày hãm lắm, tao vỗ tay chỉ cho Gái thôi không cho mày đâu mà tưởng bở.
Bạn gái hơi đỏ mặt, mà nhìn bạn ấy xinh quá, sao mà xinh thế nhỉ, nhưng thấy gái nắm tay thằng ml kia, tôi cảm thấy tức tức sao ấy. Gái đợi cho lớp hết nhốn nháo, gái dịu dàng nói “Xin chào các bạn, mình tên là Cao Lã Thảo Nguyên, mình rất vui khi được làm quen với các bạn, mong sau này các bạn chiếu cố ạ”
Nói xong thì cả lớp cũng xôn xao lên, nghe chúng bình phẩm mà tôi cảm thấy buồn cười. Nào là giọng Hà Nội ngọt ngào, họ thì lạ hoắc…
Nhưng tôi ấn tượng cái tên Thảo Nguyên, đồng cỏ mát lành, bình yêu và tươi tắn. Gái đẹp như Thảo Nguyên, rực rỡ như bông hoa Lan mọc ở vùng đất đó và buồn
ở đôi mắt cao nguyên.
ở đôi mắt cao nguyên.
Bà giáo giới thiệu đôi chút về gái, ấn tượng nhất chắc là gái không sinh sống ở Việt Nam mà ở bên đâu đấy, Mĩ, Nhật…Nói chung tôi cũng chả nhớ, tính hay quên thôi thì gán đại cái mác nước ngoài, nhưng sao gái trở về Việt Nam lại chọn cái huyện nông thôn này nhỉ, Thành Phố tươi đẹp rất nhiều mà? Chào hỏi qua loa rồi thằng Tiến cũng phắn về chỗ ngồi, ngồi xuống mà nó còn vẫn tay, mỉm cười nữa chứ. May cho nó là hôm nay tôi ăn chay ấy, nếu không hai tông bánh mì nhét vô cái mặt cười khốn nạn của nó rồi.
Phần đặc sắc cũng đến, bà giáo sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho gái, thằng nào thằng đấy cũng hóng hớp ra mặt, nhưng tôi thì chả bõ, biết thừa thể nào gái cũng được chuyển đến chỗ thằng Tiến cho xem, hix hix tủi thân quá, nghĩ mà thấy buồn, sao mình cứ ảo tưởng với người yêu của họ vậy. Năm nay cố gắng kiếm được gấu cho bọn ở làng đỡ chê Fa
Mải nghĩ quyết tâm quyết tâm đại quyết tâm, không biết tự dưng cô giáo gọi tên mình, giật mình đứng dậy ấp úng nói “em..em, cô, em”
Thế là một tràng cười to trong lớp, tôi ngơ ngác đứng như thằng đần ở trước lớp, lúc sau mới biết đéo phải cô gọi mình, xấu hổ chẳng tìm được lỗ chui, đành cười gượng, ngồi xuống, thầm rủ những thằng cười ông, cả nhà ra đường bị CSGT tóm, cho tạm giam vài ngày haha, tham vọng của mình lớn quá đi
Tỉm tỉm cười trong lòng thôi chứ ngoài mặt vẫn nghiêm túc lắm, thấy hình như mình bỏ lỡ cái méo gì đấy, chuẩn bị hóng hớt trò vui bỗng thằng Tiến đứng dậy thưa “cô, sao lại chuyển chỗ đến chỗ Tùng, chỗ em chỉ có ba người mà gần bục giảng hơn Tùng mà”
À thì ra là thế, cô muốn chuyển Gái đến chỗ mình, mà thằng dog Tiến kia nó thưa với cô giáo gọi thẳng tên mình ra, không thèm kèm chữ “bạn” cho khiếm nhã, thằng này lố thật nó ngồi dãy ngoài bàn gần chót, tôi ngồi dãy trong bàn chót, nó kêu gần bục giảng hơn, trời thiên lí ở đâu, sao không kêu thiên lôi xuống đánh nát mông nó cho tôi. Bớ
Ơ hình như cô bảo cái gì đến chỗ mình nhỉ, ặc không lẽ gái đến ngồi chỗ mình, vậy lúc nãy cô gọi tên mình chẳng lẽ…( đoạn này là tôi nghĩ ở trên lớp, về nhà đóng vô cuốn nhật kí cho thêm nhiều chữ ấy mà, miễn thắc mắc)
“bịch, bịch”
Tôi dám cá lúc đó tim của tôi đập như thế, chẳng qua nó đập 80 nhịp trên phút nhanh hơn hai chữ bịch bịch kia, hồi hộp là cảm giác của tôi lúc đó, còn pha chút gì đó tự ái. Má! Thật sự mình cũng hiểu nổi tại sao lúc đó lại tự ái nữa, có ngồi chung một chỗ thôi mà?
Gái hình như không muốn chuyển đến chỗ tôi ngồi, gái cứ ngó sang chỗ Tiến, còn thằng này mặt mày có vẻ khó chịu đây. Nghĩ cũng buồn cười, bà giáo cứ như người chia rẽ tình củm tuyệt đẹp của họ vậy. Ài ôi, không lẽ tôi là người ngăn cản gián tiếp. Giống mấy bộ phim hai người yêu nhau rồi bất chợt cô gái bị gả vào một nhà khác, còn chàng trai thì căm phẫn, nhân lúc hai người động phòng lao đến xiên thằng rể rồi Xxx cô dâu, cô dâu vui sướng quá cho luôn thằng đó. Hix hix đó là bộ phim Av tôi được thằng bạn cùng làng kể lại. Giờ đặt hoàn cảnh của mình sao mà giống thế, không lẽ Tiến thật sự sẽ xiên mình. Nghĩ thôi mà cảm thấy thốn.
Thảo Nguyên sau một lúc đắn đo, cuối cùng cũng bước về phía tôi. Tôi nhìn gái đến, khẽ cúi đầu chào tôi, rồi từ từ ngồi xuống. Ực, bây giờ nhớ lại cảm giác lúc đấy sao mà phê thế, nhìn gái ở gần như vậy, thằng ảo não như tôi lại mộng tưởng, sao gái lại chấp nhận lời của cô, không phải gái thích tôi chứ. hí hí, chuẩn cmnr.
Bỗng Tiến đứng dậy thưa cô “cô em muốn chuyển sang dãy trong, ngồi cùng Thảo Nguyên”
Cô nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý, thằng Tiến hí hửng lắm, cặp sách chưa thu hết đã lao đến bàn cuối ngồi.
Bàn cuối của tôi thường sẽ có hai ngươì, tôi và một bạn gái khác, nhưng hôm nay bạn gái kia chắc nghỉ rồi, vì thế bàn trống những ba người, bảo sao cô lại bảo Thảo Nguyên chuyển đến. Bây giờ tôi ngồi trong kế đến là Thảo Nguyên rồi ngoài cùng là Tiến ml. Thấy chúng hí hửng vui vẻ trò chuyện mà lòng tôi đau như cắt, nước mắt đầm đìa, trời ơi thì ra là vậy, tuyệt vọng, tôi…tôi thật sự đã biết gái không có cảm tình với tôi, hức hức đã thế tôi ảo tưởng cho đẫy vào để rồi oà khóc trong lòng.
Buổi hôm đó tâm điểm tất nhiên ở gái rồi, tôi thì lủi thủi ngồi một góc, trong cả tiết học nghe thằng Tiên bắt chuyện với gái mà mình chả giám, nghĩ thế mình hèn thật nhưng biết mình là con người cao thượng không chấp tiểu nhân vì vậy tôi không thèm nói chuyện với….thằng bàn trên. Nó quay xuống hỏi tôi chiều có đi chơi game không nhưng lúc đó tâm trạng tôi không được tốt, lườm nó ý bảo next bố mày đang thất tình đây, còn có tâm trạng game ghiếc éo gì.
Hotgirl có khác, giờ ra chơi lũ luợt bọn lớp khác đứng ngoài cửa sổ xoi mói chỉ chỏ, còn bọn lớp tôi thì chạy ra tán phét, mặt đứa nào cũng vênh lên tự hào rằng lớp ông có hotgirl đó, chúng mày lác mắt chưa haha
Choáng! Tôi vờ như không quen bọn ngoài cửa, mặc dù chúng đang vẫy vẫy gọi tôi ra, thể nào ra cũng bị chúng xúm lại hỏi han đủ kiểu, thà ông ngồi trong lớp cho sướng.
Trong cả buổi học, thật ra không có gì đặc sắc, ngoài việc hôm nay lớp hăng hái lạ thường, bọn con trai thi nhau dơ tay lên bảng, biết rõ lũ này ngoài ba môn Toán Lí Hoá ra thì dốt nguyên con, giờ Văn của cô chủ nhiệm đứa nào đứa đấy giơ tay xin trả lời. Thấy ánh mắt bà giáo xúc động lắm, chắc bà không ngờ hôm nay bọn lười lại lũ lượt đổi tính, nhưng đâu ngờ trước mặc chúng là Văn mẫu, cứ đọc y chang là Ok, chả có gì phải xoắn. Bọn này toàn làm màu chi gái, ai ai cũng vậy thôi, tỏ ra bản lĩnh trước gái đẹp.
Tiếp học cuối cũng đến, tôi vẫn cô đơn một mình, nhìn hai đứa trò chuyện vui vẻ mà mình cứ im ru một góc, cảm thấy cô đơn. Đến lúc này trái tim tôi đã rung động trước gái. Vẻ đẹp của gái đã chinh phục tôi hoàn toàn, thế nhưng nào dám manh động tán tỉnh, gái đã có người yêu còn tôi chỉ là một thằng yêu đơn phương. Gái và tôi gặp nhau có hai lần, không một câu trò chuyện, thử hỏi gái có yêu tôi không?
Tất nhiên là không rồi, tôi vẫn mãi là thằng ảo tưởng.
Chắp tay viết cuốn nhật kí này chủ yếu để bày tỏ tâm tình của tôi, mới đầu tôi nghĩ nó tẻ nhạt nhưng khi gái đến tôi lại có động lực viết, viết để quên đi nỗi sầu, viết để giải đi nỗi buồn. Tình yêu dành cho một người, bây giờ đành dồn hết vào cuốn nhật kí này, có chăng nó không nói hết cảm xúc đau buồn của tôi bây giờ, nó mãi là vật vô chi
Hôm nay trời đẹp như hôm qua, sao đầy trời
Xin chào, tôi lại trở lại đây, cách hai tháng rồi nhỉ. Xin lỗi hai tháng này tôi không vào viết nhật kí được bởi có quá nhiều sự việc xảy ra với tôi. Tôi sẽ tóm tắt một thể vào cuốn nhật kí.
Sự việc cách đây hai tháng nó trôi nhanh quá, vì thế tôi chưa giám chắc là mình có thể viết đúng sự thật, có lẽ sẽ thêm bớt nhưng vẫn đúng sự thật
Từ hôm gái vào lớp học ý, ngồi cùng bàn tôi cũng hiểu được sơ qua gái là người thế nào. Cách ăn nói nhỏ nhẹ lắm, gái còn ngoan nữa vì toàn để thằng Tiến xoa đầu thôi. Tính hờn dỗi trẻ con trông đáng yêu cực, thằng Tiến trêu gái một tí thôi là nàng đâm ra dỗi. Thằng Tiến cũng thay đổi cả tính nết của nó, tôi thấy mọi ngày nó đều ngồi tâm sự với gái, thằng Tiến không còn đi tán tỉnh em khác nữa. Tôi là người ngoài cuộc nhưng có thể nhận thấy được tình yêu nó gửi cho gái lớn nhường nào.
Bạn gái ngồi cùng bàn tôi bị chuyển lên trên rồi, vì thế bàn chỉ có ba người. Lắm lúc không biết tại sao gái bắt chuyện với tôi, gái hỏi nhiều thứ lắm, nào là “Tùng có bao giờ đi tắm sông ở quê không?” “Tùng đã từng bắt con chuồn chuồn chưa?”…
Với những câu hỏi đó, tôi chỉ ậm ờ trả lời, phần vì ngại, phần vì căng thẳng khi trả lời. Dần dần ba chúng tôi thân nhau, thật ra tôi chả thân gì Tiến, tự dưng gái yêu cầu ba người về chung đường đi, nên tôi nghĩ là thân thiết
Thằng Tiến đổi nết thật bạn ạ, nó không còn kiêu căng nữa, nó hay nói chuyện với tôi, vỗ vai các kiêu rồi mời đi ăn…nhưng tôi toàn từ chối khéo.
Ba chúng tôi đi trên đường hầu như toàn nói chuyện ở quê này có gì vui không. Nhìn Tiến lai gái trên con X-men mà cảm thấy ghen tị. Tôi cũng xe đạp điện mà, vì thế mong ước gái được tôi đèo, hix hix sao thằng Tiến sướng ghê, nó oai vệ đi giữa đường, chắc nó tự hào lắm vì được đèo gái
Haiz, nghĩ mà cuộc đời bất công, nhưng tôi thấy gái rất vui vẻ, thầm đứng sau nhìn gái vui là cuộc đời tôi cũng vui lây, đây có thể là yêu đơn phương, cũng có thể là yêu một cách ảo tưởng. Thế nào thì thế, có lẽ tôi chỉ cần ngày nào cũng gặp gái với khuôn mặt thiên thần đó là tôi mãn nguyện rồi.
Gái rất đáng yêu, ngồi sau xe mà chả yên tí nào, cứ chỉ chỏ rồi hihihaha cười, nhiều thứ gái nói làm tôi cảm thấy lạ lắm, có vẻ như cô bé thật sự chưa về quê bao giờ, nhìn thấy bọn con nít đi câu cáy mà gái cứ ê ê gọi chúng nó, còn hỏi sao các em không về nhà đi, nắng thế kia mà còn đi cầm gậy chọc xuống dưới sông @@. Rồi khi gái gặp mấy bác nông dân đang ở ruộng, tôi thấy gái vẫy vẫy tay chào các bác, mấy bác dường như thấy gái vừa xinh vừa ngoan như thế, họ cũng mỉm cười gật đầu.
Còn có một bác tốt bụng gọi bọn tôi dừng lại cho một quả dưa hấu. Thế là cả bọn dừng lại chén, buồn cười nhất là đoạn gái nói với hai đứa chúng tôi “Tiến với Tùng lấy hết hạt cho Nin( tên cúng cơm ở nhà của gái) đi”
Thằng Tiến nghe xong mà thấy uất ức nó kì kèo mãi mới moi hết được hạt ra rồi nói “sao Nin buồn cười thế, ăn hạt dưa có sao đâu”
Gái chả nói gì, chỉ cười híp mắt nhận miếng dưa rồi từ từ ăn
Còn tôi nói “Có vẻ như bạn không thích ăn hạt nhỉ?”
“ừm, Nin ăn cái gì cũng không ăn hạt”
Thằng Tiến nghe xong bất mãn nói “Ăn Thanh long thì sao?”
“mẹ Nin mua loại không có hạt”
“…” Thằng Tiến im thin thít, nó có vẻ choáng với câu trả lời của gái. Tôi cũng ùa vào trêu gái “à à, vậy lớn lên tui sẽ xin cái bằng khoa học sáng tạo một loại ngô không hạt”
“Móa” thằng Tiến đang ăn cũng phải thốt lên, nó ăn vội miếng dưa, để mau trở về, nếu cứ ở lại nghe hai đứa tui buôn chuyện, nó sợ sẽ ngất mất
Gái thì cười hihi, rồi nói “vậy lớn lên Tùng nhớ điều chế ra loại ngô đó nha”
“@@” tôi cũng chả phản bác được gì, nói chuyện với gái công nhận rất vui, đa số tôi toàn phải nhường vì những câu trả lời của gái rất hợp lí lẽ nhưng nó cứ làm tâm lí người nghe phải im
Đi đến một đoạn, có hai ngã rẽ, nhà tôi bên ngã rẽ phải còn Tiến lai gái thì ở ngã rẽ còn lại. Chia tay, gái còn vẫy vẫy chào tạm biệt tôi. Khuôn mặt tươi cười của gái lúc đó đã khắc sâu trong tâm trí tôi, mặc dù bóng lưng kia đã đi xa nhưng khuôn mặt của gái vẫn còn đó, vấn vương vài giọt mồ hôi của tháng 8 đổi mùa nóng bức.
Tôi về nhà chào ba mẹ, phóng vội vào phòng. Tôi vội vàng nghĩ xem lên làm một món quà gì, trong lời trò chuyện của Gái, tôi biết được rằng tháng nữa là đến sinh nhật gái rồi. Cũng vì nguyên nhân này mà tôi bận rộn chuẩn bị kĩ một món quà cho gái, thời gian viết nhật kí không còn nữa, tôi đâm đầu vào những trang web dạy làm những món quà ý nghĩa, tìm tòi mãi cuối cùng một thứ làm tôi ưng ý. Tôi quyết định hoàn thiện nó thật nhanh, thời gian không nhiều.
Hôm sau tôi đến trường, khung cảnh vẫn vậy mà trái tim tôi như nảy nở. Nàng hôm trước có nhắn tin gửi nói mời tôi đến mừng sinh nhật nàng. Đúng như dự định món quà cũng gần xong, chỉ chờ ngày ấy đến mà thôi
Thảo Nguyên vẫn vậy, quần áo học sinh thêm dáng người đậm, nàng đẹp quá. Suy nghĩ trong tôi vậy đó, ngây thơ a, hihi có thể vậy, cũng có thể vì nàng đẹp thế thôi.
Ba chúng tôi ngồi bàn cuối trò chuyện rôm rả lắm, cái cần kể về cuộc đời 16 năm của tôi cũng văng ra hết, thằng Tiến thì cũng kể như tôi. Mỗi tội dấu diếm mấy vụ ăn hiếp bạn bè mà, đúng thằng này sợ nàng nghe thấy mà giận đây.
Thảo Nguyên kể cho chúng tôi nghe về mùa đông bên ấy, lạnh lẽo nhưng ấm tình người thân. Một gia đình hạnh phúc của nàng thật sự làm tôi ghen tị. Nhà nàng giàu, ba mẹ luôn chiều chuộng quan tâm, ngỡ đâu như tôi, một thằng ba mẹ chỉ quan tâm việc cơm nước gạo tiền.
“Tùng, tí về nhà Tiến ăn cơm hen, Tiến mời đó” Thảo Nguyên hí hửng cầm cây bút vẽ vẽ gì đó, nàng quay sang nói với tôi
“a. Thật à, nếu vậy mình không khách sáo he”
Thằng Tiến nói “vô đê, nhà tao đang thiếu người rửa bát”
Địt thằng chó! Tôi chửi thề. Thì ra nó lợi dụng tôi a, nhưng thấy Thảo Nguyên che miệng híp mắt cười duyên tôi cũng không chấp hắn nữa
Cái nắng lẻ loi cuối thu quả thực làm tôi dễ chịu, bóng dáng Thảo Nguyên vẫn tinh nghịch như mọi ngày, nàng đang cùng Tiến chung xe. Tôi lại lặng! Bóng dáng xa kia, có thật tôi với được tới. Hay chỉ đứng sau chúc nàng hạnh phúc. Tôi yếu đuối, nếu can đảm đã nói tôi thích nàng rồi nhưng vẫn là sự yếu đuối đã cản tôi…
Nhà Tiến giàu nhất huyện khỏi nói, kiến trúc Vina sang trọng, hôm nay nghe nó nói ông bà nhà nó đi công tác xa, ở nhà chỉ có mình nó. Thảo Nguyên thấy nó ở một mình, sợ buồn, nàng liền ngỏ lời đến đây. Nhưng nàng lại mời tôi tham dự, có lẽ nàng nghĩ tôi là một người bạn rồi
Nàng để hai thằng con trai ở phòng khách, một mình đeo tạp dề vào nấu ăn. Nhìn bóng dáng nàng khuất, lỗi cảm trong tôi lại dâng. Tôi thật sự không biết mình bị làm sao nữa, có lẽ bị say nắng chăng?
“nè Tùng” Thằng Tiến bỗng hỏi tôi
“chi?”
“tao muốn mày giúp tao được không? Chả là thế này, mày cũng biết đấy tao có tình cảm với Thảo Nguyên, tao đang chuẩn bị một món quà cực đẹp, cực lãng mạn cho nàng. Tao cần một trợ thủ, mày giúp tao nhé”
“ừ” Tôi đáp, nhưng trong lòng có cảm giác dằn xé, hắn công khai còn tôi thì sao? Cười…tôi cười cho chính bản thân, có đủ dũng khí để nói vậy không? Hay là sợ chết, đã yêu mà không dám nói, một kẻ vô dụng…
Tâm lí đó ảm ảnh tôi cả bữa ăn, khiến cơm vô miệng chả được mấy, có đôi lần Thảo Nguyên hỏi tôi sao thế, cơm không ngon chăng? Lúc đó tôi cười trừ nói không sao
Vẫn vậy, tôi biết không thể yêu nàng, hoặc tôi không có quyền, nhìn nàng quan tâm gắp từng miếng thức ăn vào bát của Tiến. Lòng tôi lại run, xót xa lại trào về, nàng vẫn ở đó, nhưng chắc chỉ xem tôi là bạn, giới hạn chỉ có vậy
Vài ngày trôi qua, bọn tôi chơi thân hơn trước, nhưng cả lớp ai cũng biết tôi là thằng ra rìa, hai người họ yêu nhau còn qua lại làm chi, đám họ tưởng tôi chỉ là người bạn thân của hai người. Tôi nhếc mép cười, người mình yêu ngay trước mắt đấy, có làm được gì không, khi mà nàng càng ngày nghĩ tôi là người bạn mà thôi
Có đôi lần, Tiến kể với tôi hắn đã được nàng thưởng cho một nụ hôn ở má…tôi cười chúc mừng hắn, hắn khoái chí lắm vỗ vai nói người anh em tốt…
Tốt? Tao thật sự không tốt như mày nghĩ đâu, tao yêu nàng nhưng tại sao nàng không yêu tao, mà lại yêu mày…mày đẹp trai, nhà giàu hơn? Tao nghĩ thua mày không phải ở chỗ đấy mà là thua mày ở chỗ, mày quen nàng trước tao
Có lần thằng Tiến không có ở đây, Thảo Nguyên cười hỏi tôi “Tùng đi size giày gì”
“cỡ 39, hỏi làm gì thế?”
“a, mình thấy Tùng có dáng người gần giống Tiến a, mình định mua cho Tiến”
Cười, vẫn chỉ là nụ cười cho qua. Nàng đã yêu Tiến? Vậy còn tôi, nàng có thấy không? Hay nàng vẫn nghĩ tôi là một người bạn, tôi chỉ có thể là một người bạn. Giống mấy bộ phim Hàn, luôn có một diễn viên phụ đi kèm theo sau hai diễn viên chính yêu nhau…người diễn viên phụ đó, khóc thầm ở chốn này…
Đến sinh nhật nàng rồi, cầm món quà trên tay, tối đó tôi chọn bộ quần áo đẹp nhất, đi đến nhà nàng
Một căn biệt thự trước mặt, tôi nhấn chuông, Thảo Nguyên là người ra đón, nàng híp mắt cười chào “Tùng vào đi”
Tôi chúc nàng sinh nhật vui vẻ rồi chao luôn món quá. Nàng lễ phép nhận rồi lại híp mắt cười duyên
Trong căn phòng khác đã trang trí đầy đủ hết thảy, có vài người bạn trong lớp được nàng mời tới. Rồi thằng Tiến đi từ cầu thang đi xuống, nó nháy mắt với tôi ra hiệu chuẩn bị hành động. Kế hoạch nó bàn trước với tôi, tôi chỉ cần làm y theo là được.
Tôi lẩn vào trong, tìm công tắc đèn, đợi vài giây nghe thế tiếng ho báo hiệu, tôi ngắt công tắc
Căn phòng khác tối om, tôi nghe thấy vài tiếng la của bọn con gái, rồi một ánh lửa loé lên. Thằng Tiến trong trang phục comple trắng, hắn thắp một ngọn nến, đi tới gần Thảo Nguyên rồi hát:
“Yêu em, người con gái trong anh, còn đâu bao năm…”
Một bài hát hay kèm chất giọng của hắn, đã làm Thảo Nguyên rung động. Tôi đứng nép vào góc tường mà nhìn, bóng tối che mất tôi, tôi nhìn thấy rõ nàng, vai nàng đang run nhẹ, nàng đang hạnh phúc…còn tôi chỉ lẳng lặng nhẩm lời một bài hát
“Yêu Em, nước mắt đã quá nhiều, nén sâu trong lòng, rất đau. Rồi chơi vơi, đôi tay cũng sắp buông rời, có nơi đâu tìm..thấy nhau…” tình lãng phí – Hứa Kim Tuyền.
Rồi thằng tiến ngỏ lời yêu nàng. Thảo Nguyên hơi sững người một lúc rồi lí nhí nói “mình xin lỗi, mình còn chưa chuẩn bị đủ tâm lí đón nhận, mình…” nói xong nàng quay mặt đi chỗ khác, đỡ để mọi người nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng kia
[hr] Tiến cười ngượng, nhưng hắn biết mặc dù nàng không đồng ý, nhưng lời nói cùng hành động đã ngụ ý cho hắn hiểu rồi. Hắn ho khan một tiếng
Tôi lại lặng lẽ đến công tắc mở điện, mặc kệ những tiếng xì xào bàn tán của mấy đứa bạn học kia, bọn chúng có vẻ đã mờ ám đoán được mối tình giữa Tiến và Thảo Nguyên
Chia tay buổi tiệc, tôi xin phép về trước, hôm nay quá đủ rồi. Đi lên trên con đê của làng, tôi ngồi phịch xuống gắm bầu trời đêm
Sao hiện, trăng tỏ. Chỉ có tôi ngồi đây buồn nhìn ngắm bầu trời. Có một truyền thuyết kể rằng kẻ thất tình ngắm bầu trời khuya, nếu may mắn tìm thấy ngôi sao sáng nhất thì người hắn yêu sẽ quay lại. Còn tôi? Đây đâu phải thất tình, chỉ là tôi ảo tưởng thôi. Cái lạnh của sương đêm thẫm qua áo
Gió đêm mát đấy nhưng lạnh hơn
Hương lúa phảng phất, ngồi trên đê nỗi buồn của tôi cũng giảm, nhưng một lúc hình ảnh thằng Tiến tỏ tình lãng mạn với Thảo Nguyên lại hiện. Khiến tôi đau
Có lẽ số tôi và nàng chỉ dừng ở bạn thân mà thôi, vượt qua là không thể. Yêu đơn phương cũng hay lắm chứ, nhìn người mình yêu hạnh phúc, ta có hạnh phúc theo không? Cũng đúng, ta cũng hạnh phúc theo, nàng vui vẻ là được, ta chỉ cần đứng sau
Chờ em dưới góc phố hằng đêm
Anh hát lên khúc ca trao tặng em
Nói với em rằng tình yêu anh đây dành cho em
Dẫu biết ước mơ anh với em quá xa vời
Anh hát lên khúc ca trao tặng em
Nói với em rằng tình yêu anh đây dành cho em
Dẫu biết ước mơ anh với em quá xa vời
Đời anh là du ca
Anh không lực chọn được người ơi
Dẫu biết anh yêu em nhưng chẳng thể với tới
Rồi đêm từng đêm trôi
Nỗi nhớ dâng trào trong anh
Nhưng anh không thế nói tiếng yêu em
Anh không lực chọn được người ơi
Dẫu biết anh yêu em nhưng chẳng thể với tới
Rồi đêm từng đêm trôi
Nỗi nhớ dâng trào trong anh
Nhưng anh không thế nói tiếng yêu em
Từng ngày cứ thế anh vẫn lặng thầm nhìn em giữa dòng đời
Rồi nhìn ngược về anh, anh biết anh là ai
Chỉ là một người yêu em nhưng em cần người chăm lo cho em
Mà anh không thể làm được điều ấy
Rồi nhìn ngược về anh, anh biết anh là ai
Chỉ là một người yêu em nhưng em cần người chăm lo cho em
Mà anh không thể làm được điều ấy
Anh đành chôn dấu tất cả yêu thương về em vào nỗi đau
Và không nhắc tên em mỗi khi giấc mơ ùa về
Nhưng điều đó thật khó
Nên anh phải đứng từ xa nhìn em
Giữa dòng đời ta lạc mất nhau
Và không nhắc tên em mỗi khi giấc mơ ùa về
Nhưng điều đó thật khó
Nên anh phải đứng từ xa nhìn em
Giữa dòng đời ta lạc mất nhau
Lời bài hát cũng như dòng tâm sự của tôi trong cuốn nhật kí này vậy, từ hôm đó tôi quyết định sẽ yêu thương nàng từ phía sau. Một tình yêu đơn phương cứ lớn dần trong tôi vậy
Đến lúc tôi phủi mông đi về, vẫn con ngõ chuẩn bị rẽ về nhà, tôi thấy bóng dáng ai đó quen thuộc đang ngồi khóc ở vệ đường. Quái lạ nhìn đồng hồ đã 2h sáng rồi ai nhỉ?
Nhưng nhìn kĩ hơn thì đó là Thảo Nguyên, nàng đang run vì cái lạnh mà khóc ở bên vệ đường. Cột sáng của chiếc đèn cũ kĩ soi rọi bóng dáng cô đơn đó. Tôi đứng lặng từ xa nhìn, định tiến lại nhưng rồi chợt khựng. Tôi rút điện thoại nhắn tin cho Tiến “ê tao nhận được tin nhắn của thằng bạn, nó nói rằng Thảo Nguyên đang ngồi một mình khóc ở ngã ba XYZ kìa”
Tôi dừng xe ở xa, lặng lẽ nhìn nàng. Vài phút sau, bóng dáng thằng Tiến hớt hải chạy đến bên
Thảo Nguyên đang buồn vì chuyện gì đó, lại thấy Tiến chạy đến, nàng ôm Tiến mà khóc, nói rằng “huhu, ba Nin không gọi điện chúc mừng sinh nhật Nin huhu mọi năm ba đều gọi mà…không lẽ ba ghét Nin”
Thằng Tiến ôm chặt lấy nàng rồi an ủi nói “không đâu, chắc ba Nin bận chuyện gì đó, chốc ba gọi về thì sao”
“nhưng ba…Nin sợ…”
“Yên tâm có Tiến ở đây rồi, không ai bắt nạn Nin đâu”
….
Tôi vẫn nhìn cảnh tượng hai con người đó ôm nhau, giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Phải chăng lúc đó tôi không gọi cho Tiến, tôi chạy đến an ủi nàng…vậy nàng sẽ yêu tôi chứ. Trong thoáng yếu đuối nàng cần một bờ vai người đàn ông…nhưng nhút nhát sợ sệt…tôi đánh mất cơ hội rồi sao.
Nhìn Nin ngủ trong lòng của Tiến, tôi ngạt nước mắt, âm thầm dong xe chạy tới, tỏ vẻ mặt hớt hải như vừa từ nhà đến vậy. Tiến mượn xe đưa Thảo Nguyên về. Tôi đồng ý cho hắn lai nàng về.
Lại một lần nữa ta cô đơn, ánh đèn cũ ven đường chập chờn. Tôi dựa lưng vào vỉa hè mà thở dài. Chúc em………………….hạnh phúc
Sau sự kiện đó, Thảo Nguyên thật sự đã yêu Tiến, nhưng nàng là con gái, sẽ không nói ra. Chỉ những hành động cử chỉ thân mật như lau mồ hôi cho hắn, khẽ véo lưng hắn khi hắn trêu nàng. Rồi lườm nguýt đáng yêu
Tôi thấy hết chứ, dần quen với cảm giác đấy rồi, thấy nàng hạnh phúc là Ok ha. Chúng tôi thường lúc chiều được nghỉ học đi ra con đê của làng tôi chơi trên đó. Ngồi lặng lẽ nhìn Tiến trêu đùa nàng rồi nàng đuổi hắn…tiếng cười đùa hai người vang lên không ngớt.
Thấy khuôn mặt khả ái kia cười, lòng tôi vui. Nhưng cũng ghen chứ, nhưng mình có xứng để ghen không, khi nàng đã yêu Tiến và chưa từng yêu tôi. Một kẻ thứ ba, diễn viên phụ không có quyền đấy.
Tôi hôm nay có lẽ dừng bút sớm, có nhiều sự việc, nhưng sợ viết ra lại đau…
(sang trang tiếp)Tiếp theo chuỗi ngày học sinh, tôi đã hiểu thấu được tuổi học trò cấp ba có những gì. Tình đầu, tình học trò, tình cảm thuần khiết đến rung động, tôi thì là kẻ yêu đơn phương, chỉ muốn người tôi yêu hạnh phúc. Mặc dù tôi yêu em nhưng lại ngại cộng với xấu hổ không dám bày tỏ. Mà giờ bày tỏ cũng muộn rồi, nàng đã yêu người khác, mà tôi lại là người kiến tạo điều đó
Tâm hồn áo trắng, có kẻ bồng bột tre trâu nhưng tôi thì khác, không giống bọn lứa học sinh này, tôi lặng trầm hơn, ít giao tiếp hơn. Đến nỗi nhóm Thảo Nguyên và Tiến ngày càng xa tôi, tôi tự động tách biệt khỏi họ, không giám làm gián đoạn tình yêu đầy nắng của họ…tôi lặng thầm theo dõi em từ xa.
Tôi cứ thế ít nói đi, tự kỉ một mình, quan sát nàng từ xa, khi nàng đi ra ngoài tôi cũng theo. Như một thằng điên, tôi thì không nghĩ vậy, chỉ như kẻ mất hồn thôi, cứ đi theo sau nàng để tìm niềm vui
Tôi yêu nàng quá mà, chỉ vài tháng thôi mà tình yêu trong tôi đã chiếm toàn bộ hình ảnh của nàng. Tôi vẫn thường ảo tưởng nếu cứ lặng lẽ đi theo sau bảo vệ nàng thì có một ngày nàng sẽ yêu tôi chứ!
Tâm hồn áo trắng tuổi học trò như tôi luôn nghĩ vậy, xem nhiều những bộ phim Hàn quốc quá, mà nhiễm nhân vật luôn đi sau bảo vệ nữ chính, đến một lúc nào đó nữ chính phát hiện ra anh, và yêu anh. Nhưng thực tại có giống như tôi nghĩ không? Có lẽ tương lai mới trả lời được
Biến cố nữa lại xảy ra, nàng cầm theo đống đồ đi qua con ngõ hẻm, bất chợt một đám thanh niên chắn đường. Chúng trêu ngẹo nàng. Nàng tức quá tát một tên. Hắn bị năm ngón tay hằn trên má, vì mất mặt trước đồng bạn, hắn tát trả lại một phát. Rồi bọn đồi bại này lao đến nhằm hiếp nàng. Chúng xé quần áo trong sự bất lực vùng vẫy kêu ca của Thảo Nguyên. Con hẻm này là con ngõ không bóng người qua…
Tôi chạy ra đầu ngõ lượm được thanh củi to, vội nhắn tin cho thằng Tiến, rồi lao đến vung gậy đánh bọn chó này. Thằng đầu tiên vì quay mặt về phía tôi mà dính trọn khúc gỗ vào đầu. Bọn còn lại sợ quá quay sang nhìn tôi, từng thằng nổi điên lao đến
Đấm đá loạn xạ, tôi dù có là siêu nhân cũng không thoát được cả bọn, lúc sau tôi gục xuống, chấp nhận những cú đá vào lưng. Đau nhói, nhưng vẫn nở nụ cười, nhìn Thảo Nguyên vì sợ quá mà ngất đi, quần áo trên người gần bị xé hết
Cơn đau có là gì chứ, chúng nó vẫn đánh, cứ thế tôi mơ màng, bởi có một cú đá của chúng lên trên đầu tôi. Nhưng vì nàng tôi phải câu giờ..đợi….người đến
Cuối cùng tiếng thằng Tiến rống lên ở phía xa, nó chuẩn bị chạy vào con hẻm. Bọn thanh niên sợ quá, tưởng người dân đến, chúng nó chuồn thẳng về nối ngược lại
Tôi lúc đó, cố gắng lê thân vào gốc tường chắn, nhưng đau quá mà lưng với chân tưởng gãy, máu me đầm đìa chảy. Mất hết sức bình sinh mới dựa được người vô tường. Lại một lần nữa tôi chốn tránh, trốn tình yêu dành cho nàng
Nàng được Tiến lay dậy nhưng vẫn ngất, có vẻ sợ. Tiến cõng nàng đi, tôi cười nước mắt rơi.
Em à, có lẽ anh chỉ có thể thầm lặng theo bước chân của em mà thôi. Đối diện ư? Anh sợ lắm, anh sợ em sẽ tỏ thái độ khác với anh. Nhân vật phụ không có quyền lên tiếng, chỉ có thể lẳng lặng đóng góp vào cuộc đời hai vai chính. Tình yêu của Tiến Và Thảo Nguyên ngọt ngào, trong sáng…còn tôi thì sao âm u? Tôi vẫn nhìn về hướng con ngõ hẻm, trên đời này em có thấu hiểu anh không?
Lặng lẽ bảo vệ em, vậy anh có được hưởng cái gì không? Hôm nay tôi lại làm một việc vô ích, thằng Tiến sẽ cướp hết công lao, và em lại yêu Tiến hơn bao giờ hết…em à, chắc em hạnh phúc lắm đúng không? Một người yêu đẹp trai hay quan tâm, che chở bảo vệ em như hắn, em sẽ yêu hắn thiết tha chứ?
Cuộc đời anh chỉ có thể dựa lưng vào bức tường này, nhìn nắng chiếu từng tia yếu ớt.
Em có biết không khi tình hoa nở
Cánh hoa rụng nhưng tình đâu phai
Em biết không khi ngày tháng đó
Anh mới là người em thầm thương
Anh hi sinh trong thầm lặng tuổi trẻ, em thì yêu hắn, em cảm động vì hắn đã xả thân cứu em….hai lần có hắn ở bên, quá đủ để em trao trái tim cho hắn
Nụ cười cay đắng lại hiện trên môi tôi, sao đây thằng Tùng, vẫn tiếp tục theo sau em chứ? Mặc dù em không biết sự tồn tại bảo vệ âm thầm của tôi, thì thôi em cứ mãi hồn nhiên cười nụ cười tươi đẹp ấy, cho anh ngắm em từ xa…
Câu cú trong cuốn nhật kí của tôi không trau chuốt nhiều, không kể nhiều sự tình, tôi chỉ nêu vài cảm xúc trong tôi đối với em mà thôi. Tôi coi em là cuộc sống của tôi
***
Trích đoạn nhật kí của Thảo Nguyên
Hihi, thật sự mình chỉ coi Tiến là bạn, rồi mình quen Tùng. Khi đó hai người con trai này quen biết mình, họ luôn giúp đỡ mình đấy. Có lẽ mẹ mình đã nói, tình yêu phải chọn người duy nhất
Hôm nay Tùng trêu đùa với mình nhiều hơn, có thể yêu bạn ấy không. Tiến thì sao nhỉ? Cũng lên yêu bạn ấy chứ?
Ây nha, Tùng lại trêu mình trên trường. Ghét hắn, nhưng mình có vẻ thích hắn rồi. Hắn nhút nhát quá
Hôm nay, mình khóc trong ngày sinh nhật, ba mình tự dưng lại không gọi về chúc mừng con gái, đợi đến quá 12h đêm. Sinh nhật cũng tàn rồi. Mình khóc lóc trong đêm, mình muốn một ai đó che chở lắm
Tiến đến trong bất ngờ, hắn ôm mình và an ủi….mình rung động hai lần vào ngày hôm đó. Có lẽ Tiến yêu mình
Lại một lần nữa, Tiến chạy đến cứu mình khỏi bọn thanh niên chặn đường. Hihi chàng dũng cảm thật dám xông pha cứu mình cơ. Mặc dù chàng không nói gì, nhưng mình vẫn biết chàng xông lên đánh bọn nó rồi…Tiến à, có lẽ em đã yêu anh rồi…những lúc em buồn, em sợ…đều là anh đến bên em…cơn gió thoảng, cơn bão đổ…anh là hương vị tình đầu của em.
Nụ hôn của em dành cho anh chính đáng lắm. Khi mà hôm đó ba cũng gọi điện về hỏi thăm. Ba sắp về thăm con rể đấy. Hihi anh đã lấy mất nụ hôn đầu của em, thì phải chịu trách nghiệm chứ. Nhưng mà anh đừng có lăng nhăng đấy, không em sẽ không quan tâm đến anh nữa
Trong bệnh viện, chỉ có Tiến vẫn ở lại chăm sóc mình, hạnh phúc quá cơ. Yêu là vậy á, hihi mình muốn được yêu, được che trở như Tiến đã làm với mình. Tiến à, hihi em Yêu anh nè. Chắc anh không biết đâu, nhưng em yêu anh nhiều lắm. Từ hôm đó hình ảnh của anh cứ ẩn hiện trong đầu em thôi.
Em đã từng hứa nếu một ngày có người quan tâm trong lúc buồn, đến bên em trong lúc sợ hãi…em sẽ yêu…dù đó là ai đi nữa…
Chuỗi ngày sau trên trường, Tiến cùng em thân mật trò chuyện hơn trước. Em cứ híp mắt cười nhìn hắn, em đã yêu hắn, và em không thể yêu tôi nữa
Thằng Tiến có lúc tâm sự hỏi tôi rằng tại sao hôm đó mày biết Nin gặp nguy hiểm, tôi cười ngượng nói rằng đứng từ xa thấy vậy lên gọi cho mày
Nó tức điên lên đấm tôi một phát, khiến vết thương sau lưng bị động, làm tôi đau nhói, nó hét lên “Tùng mày là con chó, sao lúc đó mày có thể đứng xa nhìn Nin hả, mày sợ à, nếu tao không đến sớm, có ẽ Nin đã bị hiếp. Đkm thằng nhát cáy, chỉ sợ bị đánh thôi, tao éo có người bạn như mày”
Thảo Nguyên cũng ở đó, nàng như hiểu mọi chuyện, nhìn tôi với ánh mắt buồn. Nàng nghĩ tôi vô tâm đứng nhìn nàng bị cường bạo đây mà. Rồi nàng cùng thằng Tiến rời đi
Chỗ ngồi của hai bọn họ cũng chuyển đi bàn khác, một mình tôi vẫn ngồi đây. Nhớ lại ánh mắt buồn của Thảo Nguyên. Nàng đang trách tôi?
Có lẽ vậy, làm ơn còn bị oan nữa. Giải thích cũng chả ai tin đâu? Cứ thế tôi bị khai trừ khỏi nhóm Tiến
Lại viết từng dòng nhật kí này, tôi buồn quá, nàng với Tiến cứ mỗi ngày trêu đùa nhau rồi giận dỗi trách mắng như đôi tình nhân trẻ, tôi có được vậy không? Khao khát quá, một lần thôi, tôi được em yêu…chỉ một lần cũng đủ
Chuyện của ba chúng tôi không một ai biết nữa, vì thế mà tôi không bị khai trừ khỏi lớp. Nếu họ biết chắc tôi phải chuyển trường mất, cái danh sợ chết nhìn gái bị bọn thanh niên cưỡng hiếp kia. Quả thực là đòn tâm lí cực nặng….
Hình như ba nàng về hay sao ấy, nhà nàng tổ chức tiệc. Gần như cả lớp được mời, trừ tôi. Tôi cười cho qua, nhiều đứa hỏi tại sao. Tôi toàn phải ngoảnh chuyện khác…
Đứng từ xa nhìn Tiến lai nàng về nhà, tôi có cảm giác bị bỏ rơi nhưng tôi chấp nhận, dù sao chuyện đến nước này rồi, không quay lại được nữa
Bỗng một người đàn ông ra mở cửa cho cả hai. Thảo Nguyên hét lên “ba ba, ba đã về”
Thằng Tiến thì cúi chào lễ phép, người đàn ông đó mời cả hai vào nhà rồi ân cần ôm Thảo Nguyên bước theo. Tôi thấy hôm nay nàng vui, thì nỗi buồn trong tôi cũng vơi bớt. Vui vẻ hồn nhiên mãi nhé, em…
***
Buổi tiệc hôm đó tôi nghe thằng Hiếu Xổi kể lại rất vui, tôi nghĩ nếu mình cũng có ở đó thì sao nhỉ, sẽ thấy nụ cười vui vẻ của em chứ
Rồi một hôm ở trên trường học, lúc đó vào buổi chiều, tôi là người trực nhật cuối cùng, phải ở lại đóng cửa sổ. Bước ra khỏi lớp tôi thấy em ngồi một mình trên ghế đá, tay suýt xoa ôm bàn chân xinh xinh. Hình như em bị ngã, khá đau đấy. Nhìn khuôn mặt khả ái ngày nào bây giờ vì đau mà cắn môi lại
Tôi do dựa xem có lên tiến lại không. Nhưng mãi không thấy thằng Tiến đâu, tôi quyết định lại gần
Nàng vẫn cúi đầu không thấy tôi, tôi ngồi xuống cầm bàn chân nàng xem, hình như bị chẹo, lắc lắc vài cái là khỏi ấy mà
Bỗng một bàn tay đẩy ngã tôi, tôi ngước lên nhìn em thì thấy em chán ghét nhìn tôi, rồi nói “ông không về đi, đến đây làm gì, đừng thấy tôi vậy mà thương hại, lúc trước tôi cứ nghĩ ông là một người bạn tốt, không ngờ hôm đó ông lại bỏ rơi tôi…về đi, đừng đến gần tôi làm gì nữa. Ông cũng biết mình là con người gì đi chứ, đừng lại gần tôi với Tiến nữa, bọn tôi không có người bạn này. Nên nhớ tại sao trong bữa tiệc ba tôi tổ chức, tôi lại không mời ông, hãy tự trọng đi”
Tôi lúc đó trợn mắt nhìn em, không ngờ em lại nghĩ tôi như thế. Trong lòng em, tôi là một thằng sợ chết, bỏ mặc em lúc em cần người tới giúp…
Run rẩy nhặt chiếc cặp đang ở dưới đất, tôi nói mình xin lỗi. Rồi bước về hướng lán xe. Nước mắt lại rơi lần nữa
[hr] Em à, anh là một thằng đáng chết đúng không? Anh không có quyền tham dự vào cuộc sống tươi đẹp của em. Em có một tình yêu trong sáng, đẹp như ánh dương, anh không có quyền tham dự nó. Tình yêu của em chỉ dành cho người em yêu. Tiến….em yêu Tiến chứ không phải tôi…tỉnh lại đi Tùng, đừng ảo tưởng nữa, em không yêu mày đâu….em ghét mày…
Anh trở về thế giới của riêng anh
Buồn vui với từng đêm đen lặng lẽ
Hạnh phúc khổ đau không cần ai chia sẻ
Giấc mộng đời thương chẳng tô vẽ cùng em
Buồn vui với từng đêm đen lặng lẽ
Hạnh phúc khổ đau không cần ai chia sẻ
Giấc mộng đời thương chẳng tô vẽ cùng em
Anh chẳng cần níu lại những mong manh
Bởi yêu thương phải chân thành nhiệt huyết
Nghĩa gì đâu khi tình yêu đã hết
Dối gian lòng là giết chết niềm tin
Bởi yêu thương phải chân thành nhiệt huyết
Nghĩa gì đâu khi tình yêu đã hết
Dối gian lòng là giết chết niềm tin
Anh vẫn biết chúng mình không duyên nợ
Đêm trăng tàn giang dỡ cuộc tình đau
Một ngày xưa như nước chảy qua cầu
Cơn sóng giữ vùi cát sâu đáy biển
Đêm trăng tàn giang dỡ cuộc tình đau
Một ngày xưa như nước chảy qua cầu
Cơn sóng giữ vùi cát sâu đáy biển
Lòng đau nhói lệ rơi chiều sân trường
Kỉ niệm buồn từng chuyện cũ trôi qua
Dẫu trong tim hình bóng ấy chưa nhòa
Gạt nước mắt tháng ngày qua cay đắng…
Kỉ niệm buồn từng chuyện cũ trôi qua
Dẫu trong tim hình bóng ấy chưa nhòa
Gạt nước mắt tháng ngày qua cay đắng…
Ảo tưởng cũng lên chấm dứt, em không còn yêu tôi, à có bao giờ yêu tôi đâu. Lại ảo tưởng rồi. Hình bóng bé nhỏ đó luôn hiện trong tim tôi mỗi khi đêm về. Tôi mơ em yêu tôi, rồi hai ta cùng vui vẻ trong buổi chiều tà….giấc mơ đẹp quá…ta muốn mãi mãi không tỉnh lại, vì khi tỉnh lại ta biết nàng đâu thuộc về ta. Chỉ có giấc mơ làm bạn với ta
Ngày tháng trôi. Tết đến, đêm giao thừa. Tôi lên trung tâm huyện, lẳng lặng ngồi ngắm mặt hồ.
Sóng gợn lăn tăn. Hình bóng em lại được tôi ảo tưởng in trên mặt hồ, cái lạnh ban đêm, khẽ rùng mình. Hôm nay không mặc áo ấm rồi. Lại ngồi nghĩ mấy tháng nữa là tốt nghiệp, không biết em sẽ làm gì nhỉ, tết này em đang vui vẻ bên Tiếng. Hừmm, anh thì sao? cái lạnh này thì sao? Anh cô đơn lên nghĩ cái gì cũng buồn, nhưng nụ cười kia quả thực đã cứu với tâm hồn lụ tàn của anh.
Anh bị nhiễm nụ cười tươi đẹp lần đầu gặp em rồi. Tôi cười một mình, nhắm mắt thưởng thức giai điệu nhẹ nhàng của bài hát Kiss The Rain, nụ hôn dưới mưa có ngọt ngào như lời bài hát không?…chắc tôi không thể biết…chỉ có em…
Đêm hôm đó tôi thấy em ngồi sau xe của Tiến phóng qua tôi. Vẫn con người tươi cười đó, em chắc hạnh phúc lắm đây. Em cười tươi hơn nắng, tôi mặc dù không còn được bên cạnh em nữa, nhưng vẫn cảm thụ được nụ cười đó. Dường như tôi ảo tưởng nó chỉ dành riêng tôi
Tôi bước một mình trong màn đêm giao thừa, định đến khu ghế đá để ngồi. Bỗng phía mấy hàng dãy ghế đá kia xuất hiện hình dáng quen thuộc của em, em đang ngắm bầu trời đêm với Tiến. Còn…ngả đầu vào vai Tiến. Trông em thật hạnh phúc, người con trai mà em yêu đang ở bên cạnh Người con trai yêu em say đắm thì ở đây.
Em nhớ không khi ngày đầu tiên hai ta gặp nhau. Em quay lại nở nụ cười rồi chào anh. Có lẽ nụ cười đó, là nguồn sống trong anh. Mỗi đêm gió về, anh đau lòng lắm, nước mắt đã thấm đẫm gối mà ai thấu đây. Có lần mẹ anh tưởng anh điên khi cứ chui vào phòng không chịu ra ăn cơm.
Lúc đó anh mong em đến ôm anh lắm, nhưng tình đơn phương nào có là sự thực. Chỉ là ảo tưởng một bên. Anh buồn lắm!
Pháo hoa bắn kìa. Đẹp quá, những đôi tình nhân chắc sẽ vui lắm đây. Anh lẻ loi một nơi, một mình, một cuộc tình, và một nỗi cô đơn
Tôi vẫn ngồi ở chiếc ghế đá đó, nhìn em ở xa. Hình như em ngủ rồi, ngả vào vai Tiến, hắn vuốt ve mái tóc của em. Khẽ hôn lên tóc em, rồi cõng lên về.
Anh lại một mình ở đây, chúc em ngủ ngon. Anh chỉ có thể viết vào cuốn nhật kí này để chia sẻ cảm xúc của mình. Em ngủ ngon trên vai hắn, còn anh thì đêm nay không ngủ được rồi
Đã quá giờ, tôi đứng dậy chuẩn bị đi về, chắc ở nhà đã ngủ rồi, mọi năm tôi toàn Xông Nhà, năm nay vì em mà không giám về. Thôi dạo một vòng vậy
Tôi rảo bước trên con đường huyện, ánh đèn in trên lòng đường. Chắc vì quá giờ lên chỉ có vài người đi xe máy qua..
Không khí ngày tết toả khắp nơi nơi, còn tôi thì vẫn thấy bình thường, mọi năm tôi vẫn háo hức lì xì mà, chắc bây giờ đã lớn rồi. Biết yêu rồi, haiz muốn trở lại thời xưa quá
Bài hát “chắc ai đó sẽ về” được tôi ngân nga, nhưng không hiểu sao nước mắt lại rơi. Tôi yếu đuối vậy à, không có lẽ là tôi hữu tình quá. Bài hát này em rất hay lẩm bẩm mỗi khi đi chơi với nhau, mà giờ này anh thấy nó phù hợp với anh rất nhiều
Anh tìm nỗi nhớ, anh tìm quá khứ
Nhớ lắm kí ức anh và em
Trả lại anh yêu thương ấy, xin người hãy về nơi đây
Bàn tay yếu ớt cố níu em ở lại Những giọt nước mắt, lăn dài trên mi
Cứ thế, anh biết phải làm sao
Nhớ lắm kí ức anh và em
Trả lại anh yêu thương ấy, xin người hãy về nơi đây
Bàn tay yếu ớt cố níu em ở lại Những giọt nước mắt, lăn dài trên mi
Cứ thế, anh biết phải làm sao
Em đi xa quá…em đi xa anh quá
Có biết không nơi đây anh vẫn đứng đợi một giấc mơ
Anh chờ đợi một cơn mưa, sẽ xoá sạch giọt nước mắt
Ngồi trong đêm bơ vơ anh thấy đau em có biết không?
Có biết không nơi đây anh vẫn đứng đợi một giấc mơ
Anh chờ đợi một cơn mưa, sẽ xoá sạch giọt nước mắt
Ngồi trong đêm bơ vơ anh thấy đau em có biết không?
Em ơi anh nhớ…em ơi anh rất nhớ
Từng câu nói ánh ánh mắt của em giờ này ở nơi đâu
Từng câu nói ánh ánh mắt của em giờ này ở nơi đâu
Chắc ai đó sẽ sớm quay về thôi, chắc ai đó sẽ sớm quay lại thôi
Cầm bông hoa trên tay nước mắt rơi
Anh nhớ em…
Cầm bông hoa trên tay nước mắt rơi
Anh nhớ em…
Anh sẽ nhớ thật nhiều những thứ thuộc về em
Trong tim này sẽ vẫn mãi yêu riêng người Em…
Trong tim này sẽ vẫn mãi yêu riêng người Em…
Trăng sáng, cuộc tình ngàn năm của Cuội, bỏ vợ lên trăng…ai thấu, truyện cổ tích? Anh rất rất muốn giống Cuội, trốn chạy tất cả để đến nơi mà không ai tìm thấy, nhưng lại là nơi luôn soi sáng em trên mọi miền
Trăng vẫn ở đó, anh vẫn nơi này, đến bao giờ anh mới được một lần em yêu. 1 ngày thôi, à 1 giờ, không anh không muốn tham lam. 1 phút thôi, anh chỉ cần 1 phút, chỉ muốn nghe “em yêu anh” phát ra từ em. Dù giả dối anh vẫn cam, dù lừa bịp anh vẫn chịu. Tình yêu đã lú lẫn anh mất rồi
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mang nhường nào
Biển mênh mang nhường nào
Chỉ có trời mới biết
Em đi đâu, về đâu
Em đi đâu, về đâu
Khép lại cuốn nhật kí vào mồng 2 tết nguyên đán năm nay, chào bạn, tôi cần thời gian, cứ nhìn vào cuốn nhật kí, lòng tôi lại như cắt. Tôi…muốn trốn tránh em
***
Sau mồng 2 tết, trường tôi cho nghỉ tận 1 tuần. Khi đó tôi đang chơi Fb tìm kiếm lướt qua vài dòng cảm xúc của mấy thằng bạn. Rồi tôi thấy thằng Tiến có đăng Hết rồi hả em, anh không hiểu…?
Là sao? Hay thằng này chia tay với em. Tôi cảm thấy tâm trạng bứt rử, vội đọc những dòng bình luận. Bên trên hầu như là những bình luận của mấy thằng hóng hớt hỏi. Kéo xuống một đoạn mới thấy nick Face của em với dòng bình luận: Chia tay rồi, anh đừng rùm beng lên nữa
Anh không hiểu?
Tự anh hiểu đừng nói tôi là kẻ vô tâm, tại anh cả, đừng làm phiền tôi, chào…
….
Hình như giận nhau rồi chia tay thì phải, tôi thở dài, đã nhắc mình không quan tâm tới em nữa rồi mà, sao giờ lại ra nông nỗi này…
Những hôm đến trường quả thực em không còn tình tứ với hắn nữa.
Có một buổi mà em cùng Tiến về sau cùng, tôi dựa lưng vào cửa sổ bên ngoài nghe cuộc đối thoại, thằng Tiến nản nhải “cho anh xin lỗi, lúc đó anh…”
“không, chia tay rồi tôi mất nhiều nước mắt vì anh, hãy tha cho tôi, tôi không muốn yêu anh thêm nữa”
Sau đó là to nhỏ tiếng bên trong, Tiến cố níu em nhưng em dứt khoát muốn rời xa hắn, em chạy ra khỏi phòng, vì tôi lúc đó có thể nhìn được gương mặt em. Giọt nước mắt trên khuân mặt thiên thần kia rơi xuống. Em có vẻ rất buồn
Tiến vội vã gọi tên em rồi phóng theo. Tôi bật dậy, đi vào trong phòng đóng cửa sổ. Rồi lại lặng lẽ một mình đi về…
ĐĂNG NHẬN XÉT
Cám ơn đã đọc bài viết!
+ Mọi sai xót, thắc mắc xin chia sẻ bên dưới.
+ Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu mọi người nha .
+ Mọi sai xót, thắc mắc xin chia sẻ bên dưới.
+ Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu mọi người nha .
Bài viết có 0 nhận xét :
Post a Comment